Tin liên quan
Tôi lấy chồng đã gần 3 năm nay, chuyện chăn gối của hai vợ chồng khá thường xuyên nhưng suốt thời gian qua, tôi chưa một lần thỏa mãn khi làm chuyện ấy với chồng mặc dù anh ấy có vẻ hạnh phúc và hài lòng, đó là niềm an ủi duy nhất của tôi trong chuyện này. Tôi chỉ còn cách giải quyết nhu cầu của mình khi anh vắng nhà.
Chồng tôi là người đàn ông mạnh mẽ và anh ấy thực sự rất thích chuyện ái ân. Anh ấy không thô bạo nhưng cũng không bao giờ không có màn dạo đầu. Thật sự thì tôi thích vô cùng sự mơn trớn, vuốt ve của anh ấy nhưng khổ thay, chưa bao giờ nó đủ khiến tôi lên đỉnh bởi khi tôi sắp… đến nơi thì anh ấy cũng không chịu đựng nổi nữa và kết thúc "cuộc chơi". Chính vì thế mà lần nào quan hệ, tôi cũng không bị khô cong, nhưng lại không thấy hạnh phúc. Tôi không thích “việc chính” mà chỉ thích sự dạo đầu nên khi anh ấy vào cuộc chính thì tôi hoàn toàn hết hứng cảm.
Lần đầu tiên, tôi chưa ý thức được mình thực sự muốn gì nên chỉ nghĩ đấy là do lỗi của mình và cố gắng để anh ấy có ấn tượng về lần đầu và chuyện ấy một cách tốt đẹp nhất. Lần ấy, với cả hai chúng tôi đều là “lần đầu”, tôi có thể khẳng định điều ấy, vì thế tôi tìm hiểu khá kỹ làm sao để tạo được một lần đầu hoàn hảo cho cả hai. Dù tôi không đạt được, nhưng tôi không muốn chồng mình cũng như vậy. Tôi cố vận dụng hết những gì mình đã “thu nhặt” được để làm anh ấy hạnh phúc. Tôi đã thành công.
Nhưng lần sau, mọi chuyện cứ thế tiếp diễn. Tôi cứ gần “được” thì anh lại ngay lập tức chuyển giai đoạn làm tôi hụt hẫng vô cùng. Thà rằng cứ không hề có cảm giác có khi lại hay hơn bởi thế này tôi luôn mang trong mình một sự tiếc nuối, hụt hẫng, cứ ước giá như anh đưa tôi đến đích thì tôi sẽ thế nào? Nhưng tất cả chỉ là những suy nghĩ của một mình tôi, tôi không bao giờ nói ra cho anh biết và cũng không bộc lộ mình, có khi bộc lộ nhưng anh lại hiểu nhầm.
Phải thừa nhận rằng chồng tôi rất quan tâm đến cảm giác của tôi. Mỗi lần “xong”, anh luôn ôm tôi, hôn tôi, hỏi gấp gáp rằng tôi có hạnh phúc không? Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của anh, tôi không nỡ. Tôi mỉm cười và gật đầu. Thế nên trước nay anh cứ đinh ninh rằng tôi thích thú lắm, nhưng thực ra tôi toàn chịu đựng. Có khi anh mạnh mẽ quá, khiến tôi bị đau, rất đau, tôi rên lên, nhăn nhó. Và buồn cười nhất là sự sung sướng và đau khổ đôi khi có biểu hiện rất giống nhau. Những tiếng rên của tôi bị anh hiểu nhầm và kích thích anh mạnh hơn nữa, tôi càng đau hơn nữa. Cứ như thế, lần nào xong, anh lại hỏi tôi có thích không. Lúc anh kết thúc cuộc ân ái, tôi cũng đã hết đau nên bình tâm lại, cảm thấy thoải mái và cực kỳ nhẹ nhõm, tôi lại gật đầu. Nếu “đang” mà anh hỏi, chắc tôi sẽ nói thật cho anh biết tôi đang chịu đựng những gì nhưng lúc ấy anh lại không “rảnh”.
Tôi tự làm mình hài lòng mỗi khi anh vắng nhà. Tình dục với tôi là chuyện cần nhưng không phải quá quan trọng. Tôi không thể vì những nhu cầu tế nhị ấy mà làm buồn hay đánh mất người chồng tôi rất thương yêu và rất tốt với tôi. Anh ôm hôn tôi mỗi buổi sáng trước khi đi làm, vào bếp cùng nấu nướng với tôi, thỉnh thoảng lại mang đến cho vợ những điều bất ngờ. Tôi ốm anh lại cuống quýt, lo lắng dù anh là bác sĩ. Tôi yêu anh và với tất cả những gì anh đem đến cho tôi lâu nay, chịu đựng về tình dục là điều tôi hoàn toàn có thể làm được.