Lúc nào tôi cũng đặt ra cho người yêu mình một tiêu chí rất cao, một người lý tưởng như trong mộng, một người tình phải biết quan tâm, ga lăng, phóng khoáng và đặc biệt là phải đẹp trai nữa. Trong đầu tôi mơ về những mối tình giống như phim Hàn Quốc, mong muốn có một người đàn ông đến với tôi tự nhiên và nhẹ nhàng, lãng mạn giống như các tình huống trong phim. Nên tôi vẫn chờ…
Tôi chờ, và rồi tôi gặp. Tôi gặp anh trong ngày đông lạnh giá, tiếng bước chân của anh nhẹ nhàng vào phòng tôi và gõ cửa. Anh tìm một người quen trong kí túc xá. Nhưng rất tiếc người đó không có trong phòng tôi và anh lại không biết rõ phòng ấy là phòng nào, chỉ biết rằng, ở dãy nhà tôi đang ở. Tôi vốn là cô bé nhanh nhẹn, lại biết giúp đỡ người khác nên tôi nhiệt tình dẫn anh đi từng phòng để tìm. Đó là người em gái của bạn anh, học cùng trường tôi, ở cùng dãy nhà.
Tôi đã dành cả buổi tối để giúp anh làm việc đó, anh cám ơn tôi và xin số điện thoại. Từ đó chúng tôi trở thành bạn, người bạn tri ân tri kỉ. Tôi nhận ra rằng, ấn tượng bạn đầu về nhau thật khó quên. Anh biết ơn tôi, quý mến tôi. Tôi gần gũi anh, chia sẻ cùng anh. Và thời gian trôi, tình yêu của chúng tôi bắt đầu nảy nở. Chúng tôi yêu nhau từ ấy…
Anh đến đúng vào mùa đông lạnh giá khiến cho tim tôi ấm áp và hạnh phúc. Anh cũng yêu tôi, chân thành và tha thiết. Anh mong muốn có tôi bên cạnh và tôi cũng vậy. Chúng tôi hạnh phúc trong tình yêu tưởng chừng như không bao giờ có thể chia lìa. Nhưng rồi, thời gian trôi đi, tôi đã thay đổi.
Người thay lòng đổi dạ không phải là anh mà lại là tôi, một cô gái biết yêu thương, biết bao dung độ lượng là thế, biết tha thứ là thế. Nhưng tôi lại không thể bỏ qua cho những lỗi lầm hay những nhược điểm của anh chỉ vì anh không giống như người trong mộng, không giống như mối tình đầu tiên của tôi.
Mấy tháng nay tôi nhận thấy anh không ga lăng như người cũ. Anh không phải là người gọi điện cho tôi trước tiên và với anh luôn cần sự công bằng. Nhiều lần anh nói, trong tình yêu phải biết cho và nhận. Nên anh không muốn chỉ là người chủ động hỏi han quan tâm tôi. Ai cũng có quyền được hưởng tình yêu thương từ người khác. Tôi sai hay anh sai? Với tôi, tôi luôn đòi hỏi người con gái phải được quan tâm chia sẻ nhiều hơn.
Anh cũng chẳng ga lăng như trước. Lúc nào anh cũng tiết kiệm chi tiêu, không hoang phí. Anh có thể mua quà cho tôi nhưng phần anh, anh không dám sắm sửa nhiều. Vì thế nhìn cách ăn mặc của anh khác xa bạn bè. Tôi lại là người ưa hình thức.
Anh cũng chẳng thường xuyên dẫn tôi đi chơi nhà hàng khách sạn nữa mà chỉ đi dạo quanh đường rồi về. Hai chúng tôi chỉ có thế, tình yêu dần dần trở nên nhạt nhẽo và bớt thi vị. Anh nói, yêu nhau rồi không cần quá câu nệ, không cần phải quan cách mà làm gì. Tôi chấp nhận và không nói lời nào.
Tôi thất bại, có lẽ là tôi đã bị trả giá cho sự không chín chắn của mình khi bỏ anh.
(ảnh minh họa)
Rồi nhiều lần như thế khiến tôi luôn nghĩ đến người yêu cũ. Người yêu cũ của tôi chân thành, nồng ấm. Lúc nào anh cũng tỏ ra là người quan tâm đến bạn bè, quan tâm đến tôi mọi nơi mọi lúc. Anh ga lăng với bất kì ai và luôn là người chu đáo trong mọi chuyện. Tôi không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ ấy và tôi bắt đầu chán anh!
Tôi chủ động nói lời chia tay anh sau khi tình yêu của tôi không có gì mới mẻ. Tôi vẫn mơ mộng, vẫn nghĩ về tình cũ và một người yêu lý tưởng như trong mơ. Anh không thuộc tuýp người đó. Tôi muốn quên anh, quên kỉ niệm.
Rồi 3 năm trôi qua, tôi chưa yêu được ai chỉ vì ám ảnh mối tình cũ. Tôi biết mình đã sai. Tôi không xứng đáng với tình yêu của anh dành cho tôi và không xứng đáng với sự chân thành của biết bao chàng trai theo đuổi tôi. Tôi quá cầu toàn, thứ mà trên đời này không nên tồn tại trong tình yêu.
Tôi thất bại, có lẽ là tôi đã bị trả giá cho sự không chín chắn của mình khi bỏ anh. Tôi mơ mộng hoài bão để rồi giờ đây khi bạn bè đi lấy chồng hết, chỉ còn lại mình tôi, bơ vơ, buồn tẻ.
Tôi khóc, khóc cho mối tình đã qua, cho tất cả những gì tôi đã làm. Tôi đau đớn khi thấy mình cô đơn, thấy mình đã nông nổi bỏ anh. Chẳng biết tôi còn phải sống thế này đến bao giờ nưa. Tôi sai rồi, sai quá nhiều khi không biết rằng trên đời này không có ai toàn diện cả. Yêu nhau là để bổ sung khiếm khuyết cho nhau.