Tôi không biết vì sao hình ảnh người anh rể luôn trong trái tim mình. Tôi mơ ước một lần được anh ôm. Nhưng khi ở bên anh, tôi thực sự hoang mang không nói nên lời.
Anh rể tôi là một người rất duyên và dễ gần. Anh luôn nở nụ cười với những người xung quanh. Biết bao nhiêu cô gái đã từng điêu đứng vì nụ cười ấy trong đó có tôi.
10 năm về trước, khi tôi còn là học sinh lớp 10, anh thường xuyên đến nhà tôi chơi. Lúc đó, chị gái tôi vừa học xong cao đẳng. Tôi nghe nhiều người nói anh đến tìm hiểu chị tôi.
Anh đã hút hồn tôi từ cái nhìn đầu tiên. Anh nói chuyện với bố mẹ, chị gái tôi ở phòng khách. Tôi ngồi trong phòng học nhưng tâm trí lại để ra cuộc nói chuyện bên ngoài. Tay tôi không ngừng viết chữ H. lên sách, vở của mình. H. là tên chữ cái của anh. Tôi ngồi làm bảng so sánh những cái tên tôi thích nhất, và cái tên anh luôn về nhất.
Tôi thích nhìn anh, ngày nào trời mưa anh không đến là tôi nhớ anh da diết. Mỗi khi có bài tập khó tôi lại chạy đến hỏi anh. Anh cười hóm hỉnh chỉ bảo tôi cặn kẽ.
Kỷ niệm đã 10 năm tôi không quên, một lần anh đến nhà tìm chị gái. Khi đó chị tôi đi chơi nên anh đã nhờ tôi đi cùng anh đi tìm. Khi tôi từ chối, anh đã cầm tay tôi kéo đi. Trái tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vì lần đầu tiên tôi biết cảm giác được người khác giới cầm tay. Tôi luôn cười mỗi khi nhìn anh. Tôi kể với anh những câu chuyện không có hồi kết ở lớp. Khi tôi bị điểm kém hoặc bị cô giáo mắng tôi đều chia sẻ với anh. Tôi chỉ thiếu điều chưa nói “em thích anh”.
Anh đã hút hồn tôi từ cái nhìn đầu tiên. Anh nói chuyện với bố mẹ, chị gái tôi ở phòng khách. Tôi ngồi trong phòng học nhưng tâm trí lại để ra cuộc nói chuyện bên ngoài. Tay tôi không ngừng viết chữ H. lên sách, vở của mình. H. là tên chữ cái của anh. Tôi ngồi làm bảng so sánh những cái tên tôi thích nhất, và cái tên anh luôn về nhất.
Tôi thích nhìn anh, ngày nào trời mưa anh không đến là tôi nhớ anh da diết. Mỗi khi có bài tập khó tôi lại chạy đến hỏi anh. Anh cười hóm hỉnh chỉ bảo tôi cặn kẽ.
Kỷ niệm đã 10 năm tôi không quên, một lần anh đến nhà tìm chị gái. Khi đó chị tôi đi chơi nên anh đã nhờ tôi đi cùng anh đi tìm. Khi tôi từ chối, anh đã cầm tay tôi kéo đi. Trái tim tôi muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Vì lần đầu tiên tôi biết cảm giác được người khác giới cầm tay. Tôi luôn cười mỗi khi nhìn anh. Tôi kể với anh những câu chuyện không có hồi kết ở lớp. Khi tôi bị điểm kém hoặc bị cô giáo mắng tôi đều chia sẻ với anh. Tôi chỉ thiếu điều chưa nói “em thích anh”.
Năm tôi lên lớp 11, anh và chị gái tôi tính chuyện cưới xin. Gia đình nhà anh sang xin làm lễ ăn hỏi. Lúc đó, tôi cảm thấy ghét chị mình, ghét bố mẹ vì đã gả chị cho anh. Tôi giận cả anh, nhìn anh tôi đã quay đi. Tôi không chào mỗi khi anh đến chơi. Dù tôi có quay đi, có không nói chuyện, chào hỏi anh nhưng trái tim tôi luôn đập thật nhanh mỗi khi anh đến.
Ngày cưới của chị gái, tôi vẫn đi học bình thường như không có gì xảy ra. Buổi trưa tôi ở lại trường đến chiều học tiếp. Tôi không quan tâm cái gì đang diễn ra ở nhà mình. Nhưng tôi đã khóc.
Từ ngày có anh rể, tôi sống khép kín. Tôi cố gắng chạm mặt anh rể ít nhất. Mỗi khi anh chị về chơi tôi lại tìm cách đi ra khỏi nhà. Nhiều người nghĩ tôi ghét anh rể mình. Thấy vậy, anh càng quan tâm và hỏi han tôi nhiều hơn.
Khi tôi vào đại học, anh chị tôi chuyển lên thị xã sống nên cả năm tôi chỉ gặp họ vào ngày tết. Cứ như thế đã 7,8 năm, tôi chưa một lần đến thăm nhà anh chị. Lúc nào tôi cũng từ chối bận việc. Tôi chỉ gửi quà cho cháu mình nhưng ít khi lại gần và bế cháu. Mẹ tôi cho rằng tôi trái tính, trái nết. Chỉ có tôi biết mình yêu anh rể rất nhiều và ghen với chị gái.
Đã 26 tuổi, tôi đã trải qua hai mối tình. Mối tình nào cũng đi qua rất nhanh và dễ quên vì tôi không yêu thật lòng. Chị gái thường xuyên gọi điện hỏi thăm tôi và khoe những câu chuyện gia đình chị với tôi. Khi đó tôi chỉ cười.
Mỗi khi tôi buồn trong công việc, tôi nhớ anh da diết, nhớ nhất là nụ cười luôn tỏa nắng của anh. Nhưng tôi chỉ nhớ hình ảnh anh lúc anh chưa làm anh rể mình. Với tôi, anh là mối tình đầu dù đơn phương nhưng khó quên nhất.
Lần về quê ăn tết gần, anh đã mạnh dạn lại gần nói chuyện với tôi. Anh băn khoăn vì sao từ ngày lấy chị, tôi lại đối xử với anh rất khác. Những ngày anh chỉ đến chơi anh thấy tôi là cô gái vui tính, dễ thương. Nhưng sau đó, anh thấy tôi thật khó gần, ít nói, lạnh như băng…Ánh mắt anh vẫn nhìn tôi như ngày nào, vẫn cười hóm hỉnh như vậy.
Lúc đó, tôi định ôm anh và nói rằng vì tôi yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đã 10 năm, tôi lầm lũi nhìn anh hạnh phúc. Tôi hi sinh quãng thời gian đẹp nhất cuộc đời để được thầm yêu anh. Nhưng miệng tôi không thể thốt lên được. Một lần về thị xã nơi anh chị sống (tôi làm thị trường dưới đó), tôi đã ghé qua nhà anh chị. Khi đó chị tôi đi dạy chỉ có anh với cháu ở nhà. Tôi ghé qua chưa đầy nửa giờ.
Tôi ra một khách sạn thuê phòng. Đêm hôm đó tôi đã khóc, khóc vì tôi quá gần anh mà không biết phải nói với anh như thế nào. Nếu anh không là anh rể tôi, có lẽ tôi không ngần ngại cướp chồng để có anh.
Tôi đã gọi điện cho anh và khóc. Lần đầu tiên, tôi khóc và nói cần có anh sau 10 năm, lần đầu tiên nhìn thấy anh tôi chạy vội ôm lấy anh. Anh đã ôm tôi và nghe câu chuyện tình tôi kể. Anh ôm tôi thật chặt và chỉ nói “em gái ngốc, em vẫn có anh. Anh sẽ luôn ở bên em nhưng anh mãi là anh rể của em”…