
Tôi và chồng tôi yêu nhau được 4 tháng thi đi đến hôn nhân vì bố anh ấy muốn nhìn thấy con mình được yên ổn trước khi ông từ giã cõi đời vì một căn bệnh hiểm nghèo.
Khi đó tôi vẫn còn là một cô sinh viên năm thứ 3 đại học. Trong thời gian yêu nhau, tôi thấy anh hoàn toàn khác với người trước của tôi, rất quan tâm, chiều chuộng.Tôi cảm thấy mình đã tìm được đúng một nửa của mình nên rất yên tâm khi ở bên cạnh anh.
Lấy nhau ít lâu, tôi như mắc vào khủng hoảng vì rất nhiều nguyên nhân. Tôi phát hiện ra trước kia, anh ấy từng yêu rất nhiều người con gái khác. Tồi tệ hơn, đã có người định tּự tּử vì anh và cô ta chia tay sau khi đã quan hệ tình dục với nhau.
Tôi đã tự an ủi mình rằng đó là trước khi lấy tôi, là do tuổi anh nhiều hơn tôi như thế thì sẽ không thể tránh được việc từng yêu nhiều người. Nhưng cái cảm giác ghen tuông vẫn cứ len lỏi, nhen nhóm trong tôi mặc dù tôi cố che giấu không cho anh biết. Rồi có lần, tôi và anh đang chở nhau đi trên đường thì bắt gặp cô người yêu cũ của anh. Cô ta chào anh, anh cười lại. Tôi không nhớ rằng lúc đó mình đã nói điều gì với anh, đó chỉ là một câu nói đùa nhưng anh đã tát tôi một cái như trời giáng. Đến khi về nhà vẫn còn vết tay anh đỏ hằn trên má tôi. Tôi thất vọng vô cùng và coi đó như một sự xúc phạm không thể chấp nhận được.
Chúng tôi giận nhau vài ngày, sau đó anh đã xin lỗi tôi. Vì tình yêu, tôi đã tha thứ cho anh. Nhưng từ khi xảy ra sự việc đó cho đến tận bây giờ, tôi cảm thấy mình không còn yêu anh nhiều như trước nữa, có lẽ cái tát đó quá đau đối với tôi.
Chúng tôi giận nhau vài ngày, sau đó anh đã xin lỗi tôi. Vì tình yêu, tôi đã tha thứ cho anh. Nhưng từ khi xảy ra sự việc đó cho đến tận bây giờ, tôi cảm thấy mình không còn yêu anh nhiều như trước nữa, có lẽ cái tát đó quá đau đối với tôi.
Bây giờ, tôi đang mang trong mình giọt máu của anh. Còn anh thì lại quá bận rộn với công việc. Tôi rất hiểu và thông cảm cho anh. Anh vất vả cũng là vì tôi và con. Nhưng cái cảm giác trống trải trong tôi ngày một nhiều lên khi anh đi làm cả ngày, cả tuần chẳng có lúc nào rảnh rỗi, kể cả ngày Valentine, 8-3 và gần đây nhất là sinh nhật tôi. Anh đi làm đến 7 giờ tối mới về, tôi phải ra chỗ hẹn trước với bạn bè, sau đó anh đến, cầm bó hoa hồng tặng tôi không khác gì một người khách mời. Tôi thấy xấu hổ trước mặt bạn bè quá. Về nhà, anh đưa cho tôi 500 nghìn đồng, tôi không hỏi và cũng không muốn hỏi rằng đó là quà sinh nhật dành cho tôi hay là tiền anh đưa cho tôi để chi tiêu như mọi lần. Tôi cầm 500.000 mà nước mắt muốn trào ra. Anh không hiểu một điều đơn giản là tôi chỉ cần anh, cần sự quan tâm của anh, chứ tôi không cần tiền.
Vẫn biết lý do chỉ là công việc, và bản thân anh cũng không muốn làm tôi buồn nhưng tôi không thể chịu được cái cảm giác đó. Gần đây, anh còn hay lẩn tránh chuyện ân ái nữa. Tôi buồn lắm, anh đã khác trước nhiều quá, nhiều đến mức tôi cảm thấy đó không phải là anh nữa.
Tôi băn khoăn không biết liệu người đàn ông vô tâm đang sống bên tôi có phải là chồng tôi nữa hay không. Xin toà soạn hãy tìm cho tôi một lối thoát (Hồng Hạnh).