Mặc dầu trong sự nghiệp tôi không phải là người thành đạt nhưng tôi chưa bao giờ ân hận vì việc lựa chọn hy sinh danh vọng nơi xa xôi để được gần gũi gia đình, có điều kiện chăm lo cho vợ con. Trong cuộc sống tuy không phải mọi suy nghĩ, hành động đều hòa hợp nhưng hơn hai mươi năm qua trong lòng tôi một mực yêu thương vợ con, tôi cũng biết nhiều người thầm ước ao được như gia đình tôi.
Nào ngờ trong quá trình công tác được tiếp xúc thêm các đồng nghiệp mới, trong mắt tôi em thật thông minh mà bình dị, phúc hậu và dễ gần. Không chỉ riêng tôi mà mọi người ai cũng quý mến em. Điều đọng lại trong tôi là những lời nói của em khác hẳn những người con gái khác: Rất có văn hóa mà vẫn chân chất, mộc mạc, dễ nghe, khi em bằng lòng hay không vẫn là những lời tế nhị. Quá nửa đời người tôi mới gặp được một người con gái như thế. Ở tuổi trung niên em hội tụ đủ các yếu tố tạo nên vẻ đẹp thánh thiện thuần khiết từ hình thể đến tâm hồn. Được đi công tác một vài lần trong đoàn với em tôi lại càng khó vô tư vì em.
Tôi tự nhắc mình "người như em phải có nhiều ông lớn để ý mình đừng mơ tưởng hão huyền". Vậy mà dần dần mỗi ngày không nhìn thấy em một vài lần là tôi không thể tập trung làm việc, đầu óc luôn suy nghĩ em đi đâu, làm việc với ai? Nụ cười trong sáng hồn hậu với những lời nói dịu dàng của em cứ xoáy vào lòng tôi. Tôi biết em cũng quý tôi và hợp với tôi vì đức tính trung thực, có trách nhiệm với công việc, gia đình, nhiệt tình với bạn bè. Em là người có năng lực và có vị trí khá cao trong cơ quan nhưng điều đó chỉ gắn thêm trách nhiệm với công việc chứ trong cuộc sống em cư xử vui vẻ, đúng thứ bậc theo tuổi tác, chính vì vậy mà em càng tỏa sáng trong tôi, thôi thúc tôi muốn gần em hơn. Sống gần em tôi thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn, muốn hoàn thiện mình hơn và muốn làm thật nhiều việc.
Là người nhạy cảm nên gần như mọi suy nghĩ tình cảm của tôi đều bị em đọc được và em đã thông cảm cho tôi. Mười năm cùng cơ quan tôi cũng hiểu được mặc dù em đã có gia đình nhưng điều em đang thiếu là một tình yêu đúng nghĩa, một người đàn ông có tâm hồn, hiểu em, biết thương yêu, che chở, chia sẻ và chăm sóc vợ con. Tôi thực sự muốn bù đắp cho em những gì còn thiếu, nhưng khổ cho tôi là những món quà tôi tặng em đều bị từ chối. Em trả lời tôi rằng: "anh hãy giành nó cho vợ và con anh, với em tình yêu của anh là món quà to lớn nhất ông trời đã ban tặng, hơn hai mươi năm qua em tìm kiếm nó kể từ khi lớn lên, không có gì so sánh được". Tôi cảm động, nghẹn ngào, sung sướng vì em đã hiểu được tình cảm của tôi.
Đã nhiều năm nay sinּh lּý của tôi kém không đáp ứng được yêu cầu của vợ nhưng mỗi khi nghe giọng em nói kể cả qua điện thoại thì trong lòng tôi lại rạo rực và cảm thấy sinh khí dồi dào. Có lúc không kiềm chế được nên chờ lúc em ở trong phòng một mình tôi chạy đến ôm ghì chặt em vài phút đến nghẹt thở, em nói em hạnh phúc vì đang có tình yêu thương của tôi. Tôi rất muốn được gặp riêng em dù chỉ một lần mà lúc nào em cũng có lý do để từ chối, mỗi lần như thế tôi lại tự giận mình, giận em.
Tôi cố tình lạnh nhạt với em nhưng lúc nào em cũng hiểu thấu trái tim tôi, em đằm thắm, cảm thông. Qua ánh mắt và cách cứ xử tôi biết em cũng yêu và thương tôi cháy lòng nhưng em không đủ can đảm để tiến thêm bước nữa cho tình yêu, em đang đấu tranh giữa lý trí và tình cảm. Thương em tôi cố nén lòng mình, muốn được bù đắp thật nhiều cho em, không để em phải khổ, phải thiếu thốn, nhưng càng nén càng muốn vỡ tung ra.
Tôi đang như người nghiện đói thuốc. Quên em đi để em đỡ phải bận lòng vì tôi ư? Nếu không có em cuộc sống của tôi thật vô vị, không vui vẻ gì để phấn đấu, làm việc. Xin ai mách bảo tôi phải làm gì bây giờ?