
Tôi gặp anh trong một cuộc hội thảo, ngồi kế bên tôi nhưng không gây được sự chú ý nhiều bởi anh rất đỗi bình thường như bao người khác. Nhưng khi anh bắt đầu hỏi chuyện tôi, thì đã thu hút tôi thật sự, một giọng nói đầy nam tính, mạnh mẽ, trầm và ấm. Chúng tôi trao đổi số điện thoại...rồi những lần gặp gỡ, đi chơi tôi và anh yêu nhau từ bao giờ. Nếu hỏi vì sao tôi lại yêu anh, chắc từ chính giọng nói ấm áp, sự trững trạc của anh làm tôi tin tưởng. Thời gian hạnh phúc chẳng tày gang...
Anh đã ruồng bỏ tôi khi biết tôi có thai với anh. Đau đớn làm sao khi mà tôi mới chỉ thông báo cho anh ta biết việc mình có thai, chưa hề đòi hỏi trách nhiệm gì vậy mà anh quất ngựa truy phong bỏ lại tôi với cái thai gần 2 tháng. Anh như bốc hơi khỏi cuộc đời này, chuyển nhà trọ, tắt điện thoại…tôi thấy thất vọng và chẳng muốn tìm gặp lại con người như thế nữa.
Tôi có thể quên một người như thế, nhưng đứa con tôi phải làm sao. Nói thật với các bạn, ngay khi biết cha nó là một người bội bạc tôi đã đến bệnh viện, tôi chỉ muốn từ bỏ ngay cái thai, như để từ bỏ tất cả, để quên ngay nỗi đau tôi phải chịu. Nhưng khi ngồi chờ đến lượt mình vào, thấy những người phụ nữ khác hân hoan vui vẻ khi làm mẹ, rồi nhìn những đứa trẻ mới sinh…tôi thấy mình thật ác khi muốn hủy hoại chính con ruột của mình, dù cha nó có là ai, đã làm tôi đau khổ như thế nào thì con vẫn là con của tôi, tôi đâu thể chỉ vì mình, vì bị phản bội mà cướp đi quyền được sống của con. Lẳng lặng ra về, với một quyết tâm sẽ giữ lại con cho riêng mình.
Người ủng hộ tôi cũng có, nhưng người phản đối tôi thì nhiều hơn. Nhất là bố mẹ tôi, nhất quyết không đồng ý cho tôi giữ lại đứa con, không phải vì không thương con, thương cháu, tôi nghĩ việc ông bà ngăn cản tôi cũng chỉ vì thương tôi, vì sợ sẽ làm lỡ dở cả cuộc đời con gái. Nếu tôi bỏ cái thai tương lai phía trước vẫn còn rộng mở với tôi chứ giữ lại sẽ là cả một chuỗi ngày vất vả, khổ sở sau này đối với một người mẹ độc thân.
Nhìn mẹ khóc lóc, van xin tôi. Chửi mắng tôi không nghe, hai ông bà già nói như xin con gái mình, tôi thấy đau đớn lắm. Đối mặt với dư luận xã hội tôi không lo, nhưng khi về nhà đối mặt với bố mẹ, những người yêu thương, chăm lo cho tôi từ bé. Rồi sự mong mỏi của bố mẹ đặt vào tôi, đứa con duy nhất của ông bà…tất cả như kéo tôi sụp đổ.
Những người bạn hiểu tôi thì cảm thông, sẵn sàng chia sẻ, ủng hộ quyết định cuối cùng của tôi. Còn những người không hiểu cho tôi là gàn dở, là điên khi quyết định dại dột như vậy. Mọi người bảo những cánh cửa cho tương lai tốt đẹp sẽ đóng lại với tôi khi tôi quyết định giữ lại đứa con, cuộc đời sẽ rẽ sang một hướng khác.
Tôi đang rất hoang mang, liệu quyết định của mình có đúng không?