Khi chúng ta nhìn thấy nhau lần đầu tiên, em thấy anh cười thật tươi và em chú ý đến anh. Bỗng nhiên em thấy ngượng, dù em chưa biết anh là ai và có lẽ anh cũng vậy. Anh mặc giản dị, với áo sơ mi xanh da trời trong quần jean xanh, trông anh rất đàn ông. Đôi mắt nghiêm nghị, lạnh lùng, tuy nhiên khi cười thì thật hiền. Em cũng ngốc nghếc khi gặp anh dưới vườn em lại xấu hổ quay đi, còn anh thì chỉ nhìn em cười.
Anh tặng em bông hoa mà anh vừa hái được dưới vườn với nụ cười làm mềm lòng người nhận. Anh hỏi: "Tên em là gì vậy cô bé?". "Em, tên của một loài hoa". Anh khen tên em đẹp. Em biết anh chỉ nói dối em thôi. Trời tối rồi em phải về đây và em cũng đói nữa. Anh còn cố với theo em để níu em lại. Em không ở lại được lâu. Đêm đó, em không sao nhắm mắt. Cứ trằn trọc hoài. Hôm sau, gặp anh thì anh mải mê với công việc và làm như không có em ở đó. Em thấy hụt hẫng. Nhưng em và anh chỉ là người khách qua đường, em làm gì có quyền nhỉ? Anh hỏi "Em có thể giúp tôi được không". Em đâu dám từ chối. Đó là nhiệm vụ của em. Anh bảo anh không thể để lề thẳng được. Biết rồi lại còn hỏi. Anh khôn thế, muốn nói chuyện với người ta lại thích lòng vòng. Ấy vậy em vẫn cùng computer trò chuyện với anh. May không ai biết được.
Buổi trưa, anh nói muốn gặp riêng em để trò chuyện và cho em địa chỉ. Em sợ. Nhưng tính tò mò trỗi dậy khiến em ra nơi anh hẹn. Em mơ mộng quá, không quen biết gì, tự nhiên lại? Em chỉ mơ hồ điều đó, nhưng không nghĩ là sẽ? Khi gặp anh, em cứ lúng túng hoài chẳng biết làm gì. Anh nói em ngồi xuống ghế đá anh muốn nói chuyện với em. Anh nhìn thẳng vào mắt em, đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh như thiêu đốt trái tim em và anh nói anh yêu em, yêu từ khi nhìn thấy em, rằng anh?
Trong giây phút, em chưa kịp hiểu hết những gì anh nói, anh ôm em bằng đôi tay rắn chắc của anh và hôn em. Bất ngờ làm em bối rối, lúc đó người em run lên, trời đất quay cuồng. Anh biết vậy hay sao ấy, anh lại kéo em vào lòng ôm em chặt hơn và em không biết không biết gì nữa ngoài anh và nụ hôn cháy bỏng không bao giờ tắt của anh. Anh có như vậy không anh? Lần đầu tiên em như vậy đó. Buồn cười anh nhỉ? Em xấu hổ không dám nhìn thẳng vào mắt anh. Thời gian như dừng lại. Không gian ngừng trôi. Chỉ có tiếng của trái tim thổn thức vang lên rồi hoà cùng nhịp đập. Nhanh quá và tự nhiên em sợ, bởi giờ em biết là em cũng đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Đúng là duyên số anh nhỉ. Bên anh, em cảm thấy mình nhỏ bé, yếu ớt. Nhiều lúc em tự hỏi không biết mình có quá dễ dãi không? Em, cô gái luôn tìm phiêu lưu trong những mơ mộng viển vông, anh người đàn ông đầy kinh nghiệm. Thế mà chúng ta đã sóng bước bên nhau dưới tán lá cây xanh um và nắng vàng rực rỡ. Bầu trời như cao hơn, trong hơn và tất cả chúng đã chứng kiến? Trong vòng tay anh, em cảm giác được che chở, được yêu thương. Em thấy mình hạnh phúc vô cùng.
Anh hỏi em có thích anh không? Em biết trả lời thế nào. Gió nhẹ nhàng thổi tóc em bay. Tóc em rối bù. Anh vén tóc em lên và dịu dàng đặt lên môi em nụ hôn nồng nàn da diết. Chúng mình ngồi ở phòng anh ngắm sóng nước Hồ Tây và thả cho những suy nghĩ tự do bay lượn. Giá mà em lớn hơn chút nữa và anh là? thì em sẽ không bao giờ xa anh. Đó chỉ là điều ước và không bao giờ có thực.
Giờ thì em biết thế nào là tình yêu. Anh chính là người dạy em đó. Bắt đền anh đấy. Tự dưng em không được như xưa. Tứng làn sóng lăn tăn bồng bềnh khiến em cũng chao đảo như nó. Anh luôn muốn em trả lời "vì sao em thích anh". Khó trả lời lắm. Đơn giản, em thích, có vậy thôi. Anh chỉ nịnh em. Anh bảo em đẹp, anh nhớ em? Em biết là anh nói dối. Nhưng em vẫn thấy sung sướng vì có một người đàn ông đánh lừa em như vậy. "Em không tin điều đó đâu". Để làm chứng cho lòng anh, anh đặt lên môi em những nụ hôn nồng cháy để phạt em vì nói bậy.
chia tay nhau, anh nói em phải viết thư cho anh? Nhưng sao anh lại không viết cho em. Anh đã quên em thật rồi? Quên đi những khoảnh khắc êm đềm mà chúng ta đã có được. Giữa thành phố Paris tráng lệ, liệu có lúc nào đó anh chợt nhớ là đã từng có em? Em biết anh sẽ chóng quên em. Em bảo anh vậy mà anh không chịu tin. Anh bảo anh không thể quên em. Em biết con trai thường như vậy? Chờ anh, mình em cô đơn, em nhớ anh biết nhường nào, nhớ đôi môi đam mê của anh, nhớ bàn tay ấm áp và giọng nói của anh.
Nhớ hết và không quên gì cả. Sao anh bất chợt đến, đánh thức con tim em dậy nhen nhóm lên ngọn lửa để rồi khi nó bùng lên cháy sáng thì anh lại bỏ ra đi. Anh là người trong mơ của em nay thành hiện thực, hay là người thực đã thấy trong giấc mơ em. Dù là gì thì anh vẫn là người con trai đầu tiên đem lại cho em vị ngọt của tình yêu.
Cô hàng xóm Sài Gòn