Nếu như em là anh, em đã không thể nào chịu nổi, anh tay trong tay, mắt choàng mắt với một người - tất nhiên người đó không là em…

Anh yêu quý, em xin lỗi anh. Như con chim bay mỏi chợt tìm thấy đường về, nương đầu vào một góc yên bình khác biệt. Em cũng đã rời xa chốn hoài niệm bạt ngàn của mình để đến với một cõi thênh thang, biết đón đợi em.
Ba năm nay, chính xác đã ba năm rồi. Ba năm, em chưa từng đi chung, ăn chung, café chung với một người con trai khác. Nếu người đó không là bạn của anh, không phải là bạn của bạn anh, không phải là những bạn bè chung. Hoặc chỉ là những người bạn của bạn, những người anh quen biết. Em rất ngoan, ráo riết một phía duy nhất: phía anh.
Thế mà chiều nay, em đã đi cùng một người con trai khác, một anh chàng khác, người anh chưa từng quen biết, người em vừa mới quen sơ. Café buổi ấy thật vui anh à, lâu lắm rồi, em mới không còn thấy nỗi buồn chạng vạng quanh em. Trong mắt em lúc ấy, chỉ có hàng cây xanh mướt vỗ về, chỉ có tiếng đàn ghi-ta dìu dặt, chỉ có anh ta, chỉ có em, chỉ có những câu chuyện rôm rả, chỉ có tiếng cười, chỉ có ánh mắt trong veo.
Đối diện với một người trai xa lạ, em thấy mình nhẹ nhõm, em thấy mình rất mới mẻ, thấy mình rất tự tin. Em tìm thấy phần chìm khuất trong em, một con bé nhiệt huyết, chân thành, hay mỉm cười, thân thiện. Em thấy ở anh ta, sự hiểu biết, sự lạc quan, tính hoà đồng, và cả một sự kiên trì, vững chải.
Chưa thể nói một điều gì cả, anh yêu à. Mọi thứ hãy còn ở phía trước. Em và anh ta, chưa rõ ràng gì cả. Chỉ là sự đồng cảm, sự cảm mến, sự phát hiện ra nhau.
Không như em và anh, anh yêu ơi! Anh yêu trong kỷ niệm, trong tiềm thức, trong từng bước chân, trong từng nhịp gõ lách cách của bàn phím… Anh trên những chặng đường, trên những người từng quen…
Thế nên em hãy còn rất rối bời. Chỉ cần một giấc mơ, thấy anh chở một người con gái ngồi phía sau xe, chưa rõ là ai, tim em đã nghẹn lại, thức dậy, thấy mặt đã ướt đầm. Rồi là cả ngày đờ đẫn, anh và người ấy ra sao rồi, người đó, đã thay thế em rồi sao, em là của một thời rồi sao anh?
Để anh nghe được những lời này từ em, em đã kỳ vọng biết bao nhiêu, anh cũng sẽ có phần nào chút cảm giác như em, giống như ngày xưa, cùng nhau những lời nhận xét cho gì hai đứa bắt gặp, hai đứa đọc chung. Mà thôi, em đừng mải nhắc lại chuyện ngày xưa nữa.
Chỉ với em, anh mới mang một ý nghĩa như thế. Chứ với anh, em đã trọn vẹn trong kỷ niệm chòng chành hai miền quên nhớ.
Nhưng em vẫn nghĩ, em sẽ không chịu thể nào chịu nổi, anh tay trong tay, mắt choàng mắt với một người - tất nhiên không là em
Ba năm nay, chính xác đã ba năm rồi. Ba năm, em chưa từng đi chung, ăn chung, café chung với một người con trai khác. Nếu người đó không là bạn của anh, không phải là bạn của bạn anh, không phải là những bạn bè chung. Hoặc chỉ là những người bạn của bạn, những người anh quen biết. Em rất ngoan, ráo riết một phía duy nhất: phía anh.
Thế mà chiều nay, em đã đi cùng một người con trai khác, một anh chàng khác, người anh chưa từng quen biết, người em vừa mới quen sơ. Café buổi ấy thật vui anh à, lâu lắm rồi, em mới không còn thấy nỗi buồn chạng vạng quanh em. Trong mắt em lúc ấy, chỉ có hàng cây xanh mướt vỗ về, chỉ có tiếng đàn ghi-ta dìu dặt, chỉ có anh ta, chỉ có em, chỉ có những câu chuyện rôm rả, chỉ có tiếng cười, chỉ có ánh mắt trong veo.
Đối diện với một người trai xa lạ, em thấy mình nhẹ nhõm, em thấy mình rất mới mẻ, thấy mình rất tự tin. Em tìm thấy phần chìm khuất trong em, một con bé nhiệt huyết, chân thành, hay mỉm cười, thân thiện. Em thấy ở anh ta, sự hiểu biết, sự lạc quan, tính hoà đồng, và cả một sự kiên trì, vững chải.
Chưa thể nói một điều gì cả, anh yêu à. Mọi thứ hãy còn ở phía trước. Em và anh ta, chưa rõ ràng gì cả. Chỉ là sự đồng cảm, sự cảm mến, sự phát hiện ra nhau.
Không như em và anh, anh yêu ơi! Anh yêu trong kỷ niệm, trong tiềm thức, trong từng bước chân, trong từng nhịp gõ lách cách của bàn phím… Anh trên những chặng đường, trên những người từng quen…
Thế nên em hãy còn rất rối bời. Chỉ cần một giấc mơ, thấy anh chở một người con gái ngồi phía sau xe, chưa rõ là ai, tim em đã nghẹn lại, thức dậy, thấy mặt đã ướt đầm. Rồi là cả ngày đờ đẫn, anh và người ấy ra sao rồi, người đó, đã thay thế em rồi sao, em là của một thời rồi sao anh?
Để anh nghe được những lời này từ em, em đã kỳ vọng biết bao nhiêu, anh cũng sẽ có phần nào chút cảm giác như em, giống như ngày xưa, cùng nhau những lời nhận xét cho gì hai đứa bắt gặp, hai đứa đọc chung. Mà thôi, em đừng mải nhắc lại chuyện ngày xưa nữa.
Chỉ với em, anh mới mang một ý nghĩa như thế. Chứ với anh, em đã trọn vẹn trong kỷ niệm chòng chành hai miền quên nhớ.
Nhưng em vẫn nghĩ, em sẽ không chịu thể nào chịu nổi, anh tay trong tay, mắt choàng mắt với một người - tất nhiên không là em