Tình yêu Hiếu dành cho tôi khiến tôi thấy nghẹt thở. Anh yêu tôi quá nhiều nhưng tình cảm mãnh liệt ấy khiến tôi bức bối không thể thoát ra được. Tôi không biết mình đang yêu hay sợ anh nữa...
Hiếu hơn tôi 4 tuổi, học trường Bách Khoa, anh không đẹp trai lắm nhưng lại rất thông minh. Gia đình anh chỉ có hai bố con, rất ít khi Hiếu nhắc đến mẹ mình, mỗi lần tôi hỏi anh đều lảng tránh hay cáu gắt vô cớ với tôi. Thấy vậy, từ đó tôi cũng không hỏi nữa. Khác với Hiếu, tôi xinh xắn và khá khéo tay, tôi hay đến nhà nấu cơm cho anh mỗi khi bố anh đi công tác. Có lẽ vì thế mà Hiếu ngày càng yêu tôi nhiều hơn
Hiếu yêu tôi, chiều tôi hết mực nhưng rất hay ghen bóng ghen gió với quá khứ của tôi.
Trước khi yêu Hiếu, tôi có một mối tình lãng mạn và trong sáng cùng cậu bạn học cấp 2. Sau đó, cậu bạn ấy đi du học và tôi thì yêu Hiếu nhưng chúng tôi không hề có liên lạc gì suốt bao năm qua. Mới đây, cậu bạn ấy vô tình biết được số điện thoại của tôi nên có gọi về hỏi thăm. Lúc đầu, Hiếu tỏ vẻ khó chịu khi thấy tôi nói chuyện với cậu ấy, rồi anh bắt đầu bộc lộ thái độ. Anh luôn kiểm tra điện thoại của tôi, có bất cứ tin nhắn lạ nào anh cũng căn vặn, tra hỏi bằng được. Nhiều hôm, anh còn lấy điện thoại của tôi để xem có ai nhắn tin, gọi điện cho tôi không. Anh cấm đoán tôi không được giao du với bất cứ người con trai nào ngoài anh.
Mới đầu, tôi cảm thấy hạnh phúc vì hành động của anh. Tôi cứ nghĩ rằng “vì anh quá yêu tôi nên anh mới ghen đến như vậy”. Nhưng càng ngày tôi càng không thể chịu đựng được nổi. Anh biến tôi thành nô lệ của anh, bất cứ lúc nào tôi đi đâu, làm gì cũng phải xin phép anh. Nếu như lý do chính đáng thì mới được đi, còn không thì phải ở nhà. Tôi cứ đi ra ngoài đường một mình là cách 15 phút anh gọi điện 1 lần giục về đi. Còn thích đi đâu thì anh sẽ đưa đi và đón về khiến tôi chẳng thể có tự do.
Nhiều khi tôi chỉ muốn đi ăn quà vặt, đi mua sắm với bạn bè mà cũng không được nữa. Mỗi lần tôi bảo đi mua quần áo với bạn bè là anh lại lườm nguýt “Em mặc như thế là rất đẹp rồi. Mua quần áo mới để mặc cho thằng khác ngắm à”. Nói xong anh chở tôi đi, nhưng tôi chỉ được mặc những cái nào anh thích và anh đồng ý mua mà thôi. Nói thật, 18 tuổi rồi mà chưa lần nào tôi được mặc cái áo điệu một tí. Cái nào cũng kín cổng cao tường, tóc thì chỉ có một kiểu buộc cao lên nghiêm chỉnh. Đến bố mẹ cũng phải hỏi sao mùa hè mà tôi cứ kín mít thế không sao sợ nóng à. Vì sợ anh và cũng vì không muốn cãi nhau, tôi lại tiếp tục nhịn anh. Hôm nào đi chơi với anh mà có chàng nào trót “liếc” tôi một cái là y như rằng cả buổi tối hôm ấy, anh chì chiết tôi đi đường đong đưa khiến trai nhìn. Thật là vô lý hết sức, tôi làm sao cấm được người ta nhìn mình?!
Càng ngày tôi càng mệt mỏi với kiểu ghen tuông thái quá của anh. Anh tự tưởng tượng và suy diễn ra tất cả cho dù tôi không làm gì cả. Một lần, tôi bảo với anh cho tôi đi sinh nhật đứa bạn thân lớp đại học. Anh bận không đưa tôi đi được nên bắt tôi ở nhà. Nhưng sau đó tôi có trốn anh đi và tắt điện thoại để anh khỏi làm phiền. Vô tình tôi gặp lại cậu bạn ngồi cùng bàn từ hồi học cấp 2. Thì ra cậu bạn đó chính là anh họ của đứa bạn thân. Tôi nói chuyện với Tùng (tên cậu bạn đó) khá vui vẻ thì một đôi trêu nhau, chạy ngang qua chúng tôi và hích tôi ngã. Tùng vừa cúi xuống đỡ thì anh đột nhiên xuất hiện. Chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì anh đã đánh tới tấp Tùng, tôi càng ngăn anh thì anh càng đánh cậu ấy.
Sau đó, trước mặt mọi người anh chỉ thẳng vào mặt tôi mà chửi “đồ con gái lẳng lơ”, “đồ lừa dối”…khiến tôi rất xấu hổ. Tôi vừa khóc vừa lập bập giải thích, nhưng càng nói thì anh càng buông ra những lời tục tĩu để chửi rủa tôi. Tất cả bạn bè của tôi đều tròn xoe mắt nhìn anh, rồi anh kéo tôi ra ngoài, vừa đi vừa chửi không ngớt lời.
Đêm sinh nhật ấy khiến tôi không còn mặt mũi nào nhìn bạn bè nữa. Hiếu có nhận ra lỗi của mình và đã đến xin lỗi Tùng nhưng tôi không thể nào tha thứ cho anh được. Tình yêu mà Hiếu dành cho tôi khiến tôi thấy nghẹt thở. Anh yêu tôi quá nhiều nhưng thứ tình yêu mãnh liệt ấy khiến tôi bức bối không thể thoát ra được. Tôi không biết là tôi đang yêu hay sợ anh nữa. Tôi chỉ muốn xa lánh anh để tìm được sự giải thoát, tự do cho mình nhưng lại sợ anh điên lên trả thù tôi. Mới 18 tuổi, tôi không muốn ràng buộc mình vào những mối quan hệ kiểu này. Tôi làm như thế có ích kỷ không, tôi phải làm sao đây?
Ruby (sokute_baby...@yahoo.com.vn)