Mang tiếng ‘hám tiền’ vì chia tay với người yêu nghèo khó

Itech Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Hồi năm 2 Đại học, mình bắt đầu tình yêu với một anh chàng cùng trường. Hồi đó, tình yêu trong sáng lắm, cũng chẳng suy tính gì, chỉ biết yêu là yêu thôi.
Mang tiếng ‘hám tiền’ vì chia tay với người yêu nghèo khó
Ảnh minh họa

Nhưng sau này, trưởng thành rồi, tốt nghiệp ra trường mới thấy tình yêu còn rất nhiều điều khác chi phối. Cũng bởi những điều ấy, mình chẳng thể quyết định mọi thứ bằng trái tim, tình yêu cũng vì thế mà dần thay đổi bởi hoàn cảnh cuộc sống dù mình không muốn. Vậy nhưng mình vẫn bị gán cho cái mác “chia tay người yêu nghèo để đi theo đại gia”.

Mình cũng ở tỉnh ra Hà Nội học Đại học. May mắn là nhà mình có bác ruột sống ở đó nên mình cũng không phải lo chuyện nhà cửa. Bố mẹ ở nhà cũng đều làm viên chức nên có thể tạm coi là sướng hơn các bạn khác một chút. Nhưng người yêu cũ của mình thì khác. Anh cũng ở tỉnh (khác quê mình), nhưng là ở huyện, cả bố và mẹ đều làm tự do, bố là thợ xây còn mẹ làm nông nghiệp. Lúc yêu nhau mình biết rất rõ điều này nhưng mình chẳng quan tâm. Đối với mình, chỉ cần anh ấy có thể làm cho mình hạnh phúc là đủ rồi, còn chuyện kinh tế gia đình thì sau này bản thân hai người phải tự cố gắng chứ không thể trông chờ vào bố mẹ, vì thế nên điều kiện gia đình anh ấy như thế nào không phải vấn đề khiến mình suy nghĩ nhiều.

Hồi yêu nhau trong những năm Đại học, mình giấu gia đình, không cho ai biết. Bố mẹ và cả 2 bác mình cũng không hỏi vì mình vẫn chấp hành “nội quy” rất ngoan ngoãn, không bỏ bê học hành hay đi sớm về khuya gì cả. Mình chỉ tâm sự cho ông anh họ, là con của bác ruột, hơn mình 5 tuổi, rất tâm lý và mình cũng rất tin tưởng vào kinh nghiệm “tình trường” của ông ấy, tất nhiên cũng không quên nhắc đi nhắc lại là: “Anh đừng có mà nói cho bất cứ ai biết đấy nhé!”.

Anh họ mình không phản đối chuyện mình yêu người ấy, nhưng cũng không ủng hộ. Anh chỉ bảo rằng bây giờ yêu thì cứ yêu, tình cảm thì không thể điều khiển theo ý mình được, sau này lớn hơn rồi tự khắc sẽ khác thôi. Anh còn hay trêu chọc, gọi tình yêu của bọn mình là tình yêu “bọ-xít”, tình yêu tuổi học trò, sến sẩm, lúc nào cũng chỉ thấy toàn màu hồng… Thỉnh thoảng, mình lại thấy anh trầm ngâm, hỏi ngược lại mình kiểu giả sử lấy người đó, mình có chấp nhận về quê sống cuộc sống nghèo khổ không… Mình rất tin tưởng ông anh, lúc đó mình cũng có suy nghĩ tới những gì anh mình nói, nhưng không vì thế mà ảnh hưởng đến tình cảm giữa mình với người ấy, bởi anh mình cũng bảo là “bây giờ yêu thì cứ yêu” mà.

Lời nói của anh mình cuối cùng cũng xảy ra. Tốt nghiệp xong, mình xin được việc ở Hà Nội nên ở lại. Người yêu mình phải về quê, trong lúc chờ việc thì không thể cứ ở lại được, như vậy rất tốn kém, với lại anh ấy về nhà cũng có thể đi làm tạm một số công việc ở quê, đi xây cùng bố hay phụ mẹ làm ruộng. Bọn mình chẳng thể ở gần nhau, tình cảm cũng cứ thế mà nhạt dần. Thế nhưng lúc đó, cả anh, cả mình đều chưa dứt khoát, đều muốn níu kéo một điều gì đó.

Bản thân mình ra trường, xin việc làm ổn định rồi thì bố mẹ cũng bắt đầu tính đến chuyện lấy chồng của con gái, nói mình nhanh có người yêu đi. Tâm sự với ông anh họ, mong tìm được lời khuyên vì lúc này mình cũng đang rất rối với người kia, nửa muốn tiếp tục, nửa muốn chia tay. Nghe anh bảo rằng, anh từng nói chuyện với bố mình thì biết rằng bố muốn mình lấy được một người “môn đăng hộ đối” chứ nhất quyết không để mình vào nhà nghèo chịu khổ. Mình cũng hiểu rất rõ điều này bởi bố mẹ nào mà chẳng thương con, hơn nữa tính cách bố mình có lẽ sẽ không chấp nhận một người con rể có gia thế như anh đâu.



Biết rõ rằng phía gia đình sẽ không chấp nhận như vậy, tình cảm lại không còn như trước, cũng biết rất rõ là cuộc sống khó hòa hợp được (mình làm ở Hà Nội trong khi anh xin việc ở quê)… Bao nhiêu áp lực như vậy khiến mình chẳng còn niềm tin vào chu‌yện tìn‌h cảm với anh nữa. Mình chủ động nói lời chia tay.

Cứ tưởng là chia tay thì cả 2 có thể thoải mái mà theo đuổi một cuộc sống mới, tương lai mới của mình, nhưng mình lại bị gán cho cái mác “chia tay người yêu nghèo để đi theo đại gia”. Người ta chỉ nhìn vào hoàn cảnh anh nghèo, mình chủ động chia tay, mình có công việc tốt ở Hà Nội, bấy nhiêu đó liền suy ra là mình cố tình bỏ anh chỉ vì anh nghèo. Họ đâu có biết được thực hư sự việc thế nào, vậy mà cứ thản nhiên phán xét, gán tội cho người khác. Dù cho hiện tại mình chưa yêu ai, thế nhưng cứ đồn thổi rằng mình đã theo một đại gia nào đó.

Mình không biết anh đã nói gì với mọi người xung quanh về chuyện này hay chưa, nhưng tất cả những người biết chuyện này đều quy chụp cho mình là kẻ không ra gì, là người “đá” anh vì anh nghèo… Bạn chung của mình và anh, thậm chí cả bạn mình khi nghe được tin này đều đồng loạt quay lưng lại với mình. Mình thậm chí còn không có cả cơ hội để giải thích, cũng chẳng thể nói chuyện với anh bởi bọn mình bây giờ đã cắt đứt liên lạc, mình rất ngại gọi cho anh. Cảm giác bây giờ mình như là một tội phạm gây ra tội gì đó rất lớn, và sự trừng phạt là bị tất cả mọi người xa lánh. Rồi không biết, liệu rằng những người khác như đồng nghiệp của mình bây giờ, những bạn bè khác cũng nghe và tin như vậy thì cuộc sống của mình sẽ ra sao đây?

chia tay xong, tưởng rằng có thể bớt đi áp lực thì bây giờ mình lại phải gánh một áp lực khác lớn hơn. Cuộc sống bao giờ mới được yên ổn đây? Cứ chia tay người yêu nghèo thì là sai ư? Nói vậy đã yêu người nghèo là phải yêu đến cùng sao?

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật