ĐÊM MỴ CHÂU
Chị hiện về sau Bốn ngàn năm
Trên cổ ngọc còn lằn in vết kiếm
máu hóa ngọc trai ngậm tăm đáy biển
Bỗng nhói điều gì trong đêm bão giông?
Đá mồ côi rụng xuống biển Đông
Thay đầu chị ngàn lần mang tội chết
Tình yêu „viển vông“ chị đâu có biết
Lông ngỗng trắng đường tang tóc sau lưng...
Bốn ngàn năm cuộc truy sát không ngừng
Thần Kim Quy hiện lên mỗi khắc
Nàng Vọng Phu chưa thôi nhìn ải Bắc
Lệ đã nhòe vời vợi phía khơi xa.
Lẫy nỏ giả ngày xưa mang mác Triệu Đà
Giờ tàng hình trong táo lê thơm phức
Đỏ ngoài da mà bụng đầy thuốc độc
Cái chết bọc đường đau hơn cung tên.
Sân chầu kia cỏ rác bén bên thềm
Dưới đáy giếng ẩn hình Trọng Thủy
Kẻ bội tình chưa một lần ly dị
Lời hẹn vàng thập lục so dây!?
Bốn ngàn năm như một chuyến đò đầy
Cha Thục Phán gồng lưng làm sóng đỡ
Với xã tắc Cha đã từng mắc nợ
Giục chị về nhắn lại với mai sau