Tận mắt thấy mẹ ‘quan hệ’ với người chỉ hơn tôi mấy tuổi

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Buổi tối hôm đó, tôi đã tận mắt thấy mẹ có “quan hệ“ với một người chỉ hơn tôi mấy tuổi. Họ vẫn xưng hô với nhau má má con con. Thật không thể tưởng tượng nổi tôi lại phải thấy cảnh tượng đó ngay trong nhà tôi.
Tận mắt thấy mẹ ‘quan hệ’ với người chỉ hơn tôi mấy tuổi
Mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu không có buổi tối hôm đó. Tôi đã tận mắt thấy mẹ có quan hệ với một người chỉ hơn tôi mấy tuổi (Ảnh minh họa)

Khi đọc bài "Mẹ mày vừa vui vẻ cùng tao với giá chỉ 100 ngàn đồng", tôi đã từng trải qua cảm giác đó, nên có thể hiểu phần nào suy nghĩ của bạn bây giờ.

Để tôi kể cho bạn nghe chuyện của tôi cũng phần nào giống bạn, hoàn cảnh của tôi cũng giống bạn luôn... Một mẹ 1 con, mẹ ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Sự khó khăn vất vả như thế nào chắc bạn hiểu rõ, không cần tôi nói. Trong hai mươi mấy năm tôi chỉ biết có mẹ, dựa vào mẹ, cũng tự hào về mẹ mình lắm chứ. Khi tôi ra trường bắt đầu đi làm cũng nghĩ từ nay mẹ sẽ đỡ vất vả hơn.

Mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu không có buổi tối hôm đó. Tôi đã tận mắt thấy mẹ có quan hệ với một người chỉ hơn tôi mấy tuổi. Họ vẫn xưng hô với nhau má má con con (Mẹ tôi cùng anh ta mở chung xưởng gia công). Thật không thể tưởng tượng nổi tôi lại phải thấy cảnh tượng đó ngay trong nhà tôi.

 

Một mẹ 1 con, mẹ ở vậy nuôi tôi khôn lớn. Sự khó khăn vất vả như thế nào chắc bạn hiểu rõ, không cần tôi nói (Ảnh minh họa)

 

Lúc đó tay chân tôi lạnh ngắt chẳng nghĩ được gì. Tôi chỉ biết lấy xe chạy ra khỏi nhà mặc tiếng gọi của mẹ tôi... Tôi cứ chạy nhong nhong ngoài đường, vừa chạy vừa khóc. Lúc đó tôi luôn tự hỏi: Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như thế chứ?

Hơn 11 h đêm rồi tôi vẫn con ở ngoài đường, chẳng biết đi đâu... Đến nhà ai cũng không được vì chuyện này có thể nói cho ai chứ... Về nhà thì tôi không muốn. Và lần đầu tiên tôi vào nhà nghỉ. Để vào được cái nhà nghỉ đó tôi phải lượn xe qua lại mấy lần. Cả đêm đó tôi cứ ngồi thu lu trên giường khóc và oán trách. Nỗi thất vọng đó không thê nào tả nổi, thấy thật "dơ bẩn".

Sáng vì còn phải đi làm nên hơn 6 giờ tôi chạy xe về. Mẹ thấy tôi về chạy ra mở cổng. Thật ra lúc này tôi không muôn nhìn thấy mẹ chút nào, chỉ muốn mẹ hãy tránh xa tôi ra, càng xa càng tốt. Nhưng mẹ không hiểu lại càng săn sóc tôi hơn, lấy cái này lấy cái kia...

Thật bức bối, thây đồ xong tôi lấy xe đi làm. Từ lúc về và đi làm, tôi chưa một lần nhìn vào mặt của mẹ. Cả ngày đi làm hôm đó tôi chỉ quay quắt với ý nghĩ phải làm một cái gì đó cho mẹ tôi đau lòng, muốn hét lên muốn mắng chửi để vơi bớt uất giận, cảm giác như bạn tác giả đó là hận.

Hết giờ làm tôi chẳng muốn về. Tôi lại chạy xe lang thang trên đường, chạy chán ghé vô công viên ngồi vạ vật, đến khuya tôi mới về nhà. Hôm sau lại tiếp tục như vậy. Tôi cần có ai đó nghe tôi nói vì cư như thế này tôi tức ngực chết mất.

Tôi đã gọi lên tổng đài, yêu cầu một người lớn tuổi.Cô ấynghe tôi nói, sau đó nói những lời nói chung là chê trách mẹ của tôi. Khi nghe những lời chê trách mẹ mình, tôi lại càng thấy khó chịu và nặng nề hơn. Cô ấy khuyên tôi nên về nói chuyện rõ ràng dứt khoát, yêu cầu mẹ chấm dứt mối quan hệ đó. Nếu không thì sẽ nói cho vợ hắn ta và cho mọi người. Cần bằng chứng thì có thể thuê thám tử hoặc ông xe ôm...

Tôi về nhà cũng muốn nói chuyện vơi mẹ. Nhưng nhìn mẹ ngồi trước mặt tôi và chỉ biết khóc, cảm giác thật là... Tôi cũng chẳng còn thiết tha nói gì nữa... Mẹ tôi hứa sẽ chấm dứt, sẽ trở lại mẹ như lúc trước. Nhưng vì công việc làm ăn tiếp tục thì mẹ tôi vẫn lại gặp hắn ta.

Những ngày sau đó trong nhà rất nặng nề, mẹ thì làm cái gì cũng như sợ tôi giận, tôi cáu. Còn tôi nhìn thấy mẹ chỉ bực bội và chán nản...

Gần Tết hàng nhiều mẹ tôi tăng ca tối, tôi lại càng nghi ngờ hơn. Ai biết mẹ tôi tăng ca hay làm gì. 8,9 giờ tối, mẹ về tôi tỏ thái độ khó chịu ra mặt, cãi tay đôi với mẹ. Rồi cuối cùng là những giọt nước mắt của mẹ.

Nhìn mẹ khóc tôi cũng có vui vẻ gì, nhưng sự nghi ngờ đó lúc nào cũng ở trong đầu tôi. Thậm chí tôi còn theo dõi mẹ tôi nữa chứ. Rồi như mẹ cũng hiểu ra sự ngờ vực của tôi, mẹ tôi đi làm về đúng giờ, trưa cũng về ăn cơm (trước mẹ tôi thường ăn cơm ở xưởng cùng công nhân, vì về cũng chỉ ăn 1 mình). Và mẹ nói thẳng với tôi: "Con hãy tin mẹ. Đã hứa với con thì mẹ sẽ làm được, con không phải nghi ngờ mẹ".

Tiếp sau đó tôi tạm chấp nhận như vậy, nói thật tôi cũng chẳng nghĩ ra đươc phải làm gì. Nói cho mọi người và vợ hắn ta ư? Sao dám chứ, đây là mẹ của tôi mà. Có lúc tôi nghĩ giá làđàn ôngtôi sẽ đập cho tên kia thân tàn ma dại luôn.

Sang giữa năm sau, mẹ tôi đã không làm ăn chung vời hắn nữa. Còn hắn ta, vợ hắn sắp đẻ đứa thứ hai nên kéo nhau về quê. Chuyện đã qua mấy năm rồi, mẹ con tôi xem như đã trở lại được cuộc sống trước kia. Tuy có cái mất đi khó có thể lấy lại được, nhưng không sao mẹ con mà.

Hãy nói chuyện với mẹ của bạn, yêu cầu bà ngừng công việc kia lại. Bạn cũng nên chuyển nhà như bạn gì đó góp ý. Mẹ của bạn sẽ làm được thôi. Bạn sẽ khó mà quên được chuyện này, nhưng đừng bao giờ nhắc lại với mẹ bạn, đừng làm điều gì quá đáng những lúc tức giận, oán trách mẹ.

Hãy nghĩ đến sự vất vảyêu thương mà bà đã từng dành cho bạn. Dù sao mẹ vẫn là mẹ. Thời gian trôi qua bạn sẽ thấy tốt hơn nhiều. Khi xảy ra chuyện tôi con nhỏ tuổi hơn bạn, lại là con gái. Còn bạn là đàn ông nên càng phải mạnh mẽ lên. Hãy làm bờ vai cho mẹ bạn dựa vào đi chứ.


Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật