Cậu Chó ( phần 11 - 12 ) Bà già cũng hiế‌p

Administrator Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Trong gia đình Cụ Thượng có bẩy người con trai và sáu người con gái thì người con cả làm Bác sĩ, người thứ hai làm Kỹ sư, còn lại người làm Tổng Đốc, người làm Án sát, Bố chánh, kẻ làm Tri huyện tri phủ chỉ riêng có Cậu Bẩy tức là cậu con út của hai Cụ mang tật nguyền, không cỏ xương sống, không nói năng chi được nên Cậu Bẩy chỉ biết bò và tru lên như chó trụ
Cậu Chó ( phần 11 - 12 ) Bà già cũng hiế‌p
Ảnh minh họa
Chương: 11
Cậu Bẩy bò rất nhanh chẳng kém loài khuyển nên nhiều người trong nhà đã đặt cho Cậu Bẩy cái tên là Cậu Chó.

Cụ Bà cũng như Cụ Ông rất ghét cái tên Cậu Chó, đứa nào mà gọi Cậu Bẩy là Cậu Chó thì chết. Đứa đó bị đánh hàng chục hèo và đuổi ra khỏi nhà.

Mỗi lần Quan Bác sĩ về thăm nhà là Quan đem thuốc men chích cho cậu em út. Cậu Chó có vẻ cũng biết giá trị của cậu và giá trị của người anh lớn.

Quan Bác sĩ rất thương em nên ông chăm sóc rất chu đáo cho Cậu Bẩỵ Mọi khi đem thuốc xuống chích cho Cậu Bẩy, ông dỗ dành Cậu Bẩy nằm im cho ông chích.

Bát Tụ nghe tin chú lính lệ hầu hạ trên nhà chạy xuống cho biết Quan Đốc tờ đã về bảo người xuống chỗ Cậu Bẩy dọn dẹp để Quan Ðốc xuống chích cho Cậu Bẩỵ

Bát Tụ gọi mụ Tám Canh:

- Chị Tám ơi chị xuống dưới chỗ Cậu Bẩy nằm dọn dẹp đi cà ...

Mụ Tám Canh chữi đổng:

- Tiên sư thằng này lười quá ta, sao mi không xuống dọn mi lại sai taỏ

- Tui làm sao mà xuống với Cậu Bẩy được. Gặp mặt tui Cậu Bẩy chán như cơm nếp nát rồi còn chi nữạ Cậu Bẩy mà tru lên lại có Quan Đốc ở đây thì Cụ Lớn tha hồ mà tế cho cả lũ nghe bây giờ.

Rồi Bát Tụ làm bộ xăm xăm đi lên buồng của Cậu Bẩy làm mụ Tám Canh đâm hoảng, gọi giật Bát Tụ lại:

- Nè mi đi mô đó, Cậu Bẩy mà tru lên thì mi bỏ mụ nội mị Cụ Bà nghe được tiếng tru của Cậu Bẩy thì mi chết.

Mụ Tám Canh chửi xong Bát Tụ liền quay lại bảo với Lụa:

- Mợ lên phòng Cậu Bẩy dọn dẹp để Quan Ðốc đến thăm bệnh cho Cậu Bẩy ...

Lụa lắc đầu hỏi:

- Sao mụ không biểu cô hai đi, mụ lại biểu tôi, Cậu Bẩy đang mê cô hai mà, tui xuống bây giờ Cậu ấy lại tru lên thì phiền cả.

Mụ Tám Canh cười nói:

- Trời ơi Cậu Bẩy mà chê mợ nữa thì còn ai vô đây hầu Cậu Bẩy được. Cậu ấy chê nên bây giờ mợ mới mang cái bầu bự thế kia chớ!

Lụa đập vào vai mụTám:

- Mụ quỷ ni, nói chi mà ghê rứạ

Duyên ngồi im không nói năng gì. Một gã cửu phẫm lính lệ từ trên nhà chạy xuống nói:

- Cụ Lớn dạy Quan lớn sắp xuống khám bệnh và chích cho Cậu Bẩy đó. Cụ dặn mụ Tám hay mợ cả xuống dọn dẹp sạch sẽ chỗ Cậu Bẩy nằm, kẻo Quan Đốc la nghe thì ráng mà chịụ

Mụ Tám cười nói:

- Đó mợ có nghe chưả Cụ Bà bảo mợ đi lên dọn dẹp ...

- Cả mụ cũng phải đi chớ ....

- Vâng thì tui cũng phải đi nhưng không phải mình tui mà cả mợ nữa cà!

Lụa cười nói:

- Mình mụ vô voi ăn thịt mụ à!

- Voi thì chẳng có, nhưng mợ lạ chi tánh của Cậu Bẩy nữa, hễ thấy hơi đàn bà thì Cậu ấy làm ẩu ngay phiền lắm à!

Bát Tụ cười nói:

- Cậu Bẩy làm hổn với mụ thì thật là phúc cho đời nhà mụ rồI, mụ trông mợ cả mợ hai, người nào cũng xinh đẹp như tiên thế kia, Cậu Bẩy thiếu chi mà phải làm ẩu với mụ. Ðây là lối mụ Tám Canh muốn khoe nhan sắc của mụ họa chăng có Lão Quản Canh chịu được mà thôi ...

Mụ Tám Canh phát vào vai Bát Tụ một cái nên thân rồi mụ chửi:

- Mụ nội mi mồ mã ông cha mi động hay sao mà mi định trêu vào mụ ...

Bát Tụ cười rũ rượi, tánh Bát Tự hay đùa giai, lại nói năng có duyên nên dù hắn trêu ai người đó cũng không giận. Mỗi lần Bát Tụ mở miệng đã làm cho những người ngồi quanh đó buồn cườị Hắn dục Lụa:

- Thôi mợ cả xuống nhà dọn dẹp đi, không thì phiền lắm đó, Quan Đốc xuống thấy chỗ Cậu bẩy nằm mà bẩn thì chết. Quan Đốc la đó nghen.

Lụa biết người anh chồng, quan Đốc Tờ rất thương Cậu Bẩy, Quan Đốc hiện là Giám Đốc bệnh viện Huế nên vài ngày Quan Đốc lại về khám bệnh chích thuốc cho Cậu Bẩỵ Mỗi lần chích thuốc cho em, Quan Đốc vẫn dỗ ngọt em trai nên Cậu Bẩy cũng mến Quan Đốc lắm. Có nhiều lúc hình như Cậu Bẩy tủi phận khóc.

Lụa và mụ Tám xuống phòng Cậu Bẩy nằm. Lúc đó sau cuộc truy hoan với Duyên Cậu Bẩy đã ngủ vùị Dáng điệu Cậu có vẻ mệt. Cậu Bẩy không bao giờ bận quần áo hết. Người Cậu Bẩy lông lá đầy ngườị Da của Câu Bẩy đen thủi lại hơi có màu mốc, thường phủ chiếc chăn chiên mỏng để che từ ngực xuống.

Thấy Cậu Bẫy nằm ngủ trên giường nệm, mụ Tám Canh hỏi khẽ Lụa:

- Cậu Bẩy ngủ như thế làm sao thay được giường và drap cho Cậu ấỵ

Lụa đáp:

- Bây giờ mụ cứ quét dọn xung quanh căn phòng này đã rồi sau đó đánh thức Cậu ấy dậy đỡ chọ Cậu ấy xuống đất mà thay giường và drap chứ chi nữạ

Mụ Tám Canh gật đầu:

- Ừ phải hỉ!.

Mụ Tám Canh và Lụa quét dọn trong khi Cậu Bẩy ngủ vùị Quét sạch căn phòng rồi mụ Tám bảo Lụa:

- Mợ cả đánh thức Cậu Bẩy dậy rồi đưa Cậu ấy xuống đất cho Cậu ấy nằm, rồi trải chiếc chiếu dưới đất nghẹn ...

Mụ Tám Canh trải xong chiếu thi Lụa đã nói:

- Bụng tôi như thế này làm sao đưa được Cậu ấy, mụ làm ơn đưa hộ Cậu Bẩy xuống chiếu một chút để tui thay và làm giường.

Mụ Tám Canh ngần ngạị

- Trời ơi, mợ biểu tui làm điều đó hơi kẹt cho tui đó. Mợ còn lạ chi tánh Cậu Bẩy nữa, Cậu ấy là hay làm ẩu lắm đa, phiền lắm đó ...

Lụa cười nói:

- Ẩu sao được, mụ cứ đưa Cậu ấy xuống chiếụ

Mụ Tám thấy bụng mợ to vượt mặt khó mà đưa được Cậu Bẩy nên mụ đành phải làm giúp. Mụ Tám bảo Lụa:

- Mợ đánh thức Cậu ấy dậy đi ...

Lụa lại đầu giường Cậu Bẩy lay gọi Cậu Bẩy:

- Cậu Bẩy ơi, dậy nè. Quan Đốc đến thăm bệnh cho Cậu đó. Cậu dậy cho em làm lại chiếc giường thay drap và quét dọn đi Cậu Bẩỵ

Cậu Bẩy từ từ mở mắt thức dậy thấy Lụa, Cậu Bẩy cười nhìn Lụa bằng cặp mắt rất lẳng lơ.Cậu Bẩy túm tay Lụa rồi kéo nàng gục xuống úp mặt trên cổ Cậu Bẩỵ Mùi thơm dầu dừa và mùi da thịt của Lụa làm Cậu Bẩy tỉnh táọ Cậu Bẩy lòn tay vào áo của Lụa rồi kéo Lụa nằm xuống, Lụa đẩy ra nói:

- Quan Ðốc sắp xuống đó. Cậu làm chi kỳ quá mà, vừa mới đó với cô hai bây giờ đã thế rồị Dậy cho em làm giường thay drap đi Cậu ...

Lụa hất tay Cậu Bẩy ra khỏi người, nàng cầm tay Cậu Bẩy kéo xuống và đặt ngay trên bụng Cậụ Lụa gọi Mụ Tám:

- Mụ Tám đến dựa Cậu Bẫy xuống một chút mụ Tám ...

Bị Lụa hất tay, Cậu Bẩy cuống lên đưa tay ra định nắm lấy Lụa nhưng Lụa đã đứng lên, mụ Tám lại gần Cậu Bẩy kéo chiếc chăn chiên phủ trên người Cậu Bẩy, bỗng mụ giật mình lùi lại ngượng nghịu:

- Cậu quỷ ni, gớm ghiếc quá sá mà ...

- Đồ quỷ bàn tay làm chi đó.

Bàn tay cua Cậu Chó vẫn không chịu buông ra, mụ Tám Canh đỏ ửng mặt. Mụ định đặt Cậu Chó xuống nhưng Cậu Chó đã nhè miệng ra định tru lên rồị Mụ Tám cau mặt thì Lụa đã dục.

- Cứ ôm xốc Cậu xuống cho rồi, chi mà mụ sợ rứạ

Mụ Tám cáu:

- Tui có phải là vợ Cậu ấy đâủ

Lụa cười sung sướng:

- Thì thằng quỉ đó nó có biết ai là vợ ai không đâu!

Lụa mỉm cười:

- Thì đó là cái tội của Cậu Bẩy mà người chi mà quỉ như thế đó.

Mụ Tám có vẻ ngượng:

- Thôi mợ bồng Cậu ấy hay dựa cho Cậu ấy xuống chiếu, tui chịu thôi, mợ để tui thay drap giường chọ

Lụa không chịu nói:

- Người tui đang có dạ như thế ni làm sao mà dựa hay bồng được Cậu Bẩỵ Mụ làm giúp hộ tui với mụ Tám.

Mụ Tám đành phải đến gần chỗ Cậu Bẩy nằm, mụ lên giọng trước.

- Nè đứng cỏ ngó ngoáy đó nghen Cậu Bẩỵ Tui là mụ Tám đó, không phải là mợ Cả hay la mợ Hai đâu ...

Mụ Tám sà xuống định đựa Cậu Bẩy ngồi lên thì tay Cậu Bẩy đã chặn nhang người mụ Tám làm mụ hoảng hồn tay đập vào tay Cậu Bẩy một phát.

Lụa chạy lại giúp mụ Tám một tay nâng Cậu Chó xuống dưới đất. Cậu Chó vẫn ôm chặt lấy mụ Tám. Chiếc chăn phủ trên người Cậu Chó rơi ra ngoàị Thế là Cậu Chó trầ‌ּn tru‌ּồng. Người Cậu Chó cứng ngắc, Cậu không chịu buông mụ Tám ra nên khi Cậu nằm xuống là cậu đè mụ Tám rạ Mụ Tám giật mình, mụ cựa người hất Cậu Chó xuống, nhưng chân vẫn kẹp cứng lấy mụ Tám. Mụ Tám bị bàn tay của Cậu Chó lôi tuột xuống làm mụ Tám gần như trầ‌ּn tru‌ּồng. Mụ ngượng quá, mụ hất chân Cậu Chó xuống, Cậu Chó điên cuồng lên, Cậu tru lên để phản đối lại hành động của mụ Tám đã chống đối lại Cậụ Tiếng tru của Cậu Chó làm cho mụ Tám đâm hoảng. Lụa đành phải ghé vào dỗ Cậu Chó:

- Cậu Bẩy buông mụ Tám rạ Tui đây nè! Cậu làm chi đó, buông mụ Tám ra, tui gọi cô Hai xuống với Cậu Bẩỵ

Nghe Lụa nói gọi cô Hai xuống Cậu Bẩy không tru nữạ Cậu cũng buông mụ Tám rạ Mụ ngượng ngịu xốc lại quần áo, mụ mắng Cậu Bẩy:

- Ðồ quỷ sống.

Lụa đắp cái chăn vào người Cậu Chó, mụ Tám đứng ngẩng người lúc ấỵ Lụa dục mụ Tám:

- Mụ thay giúp hộ chiếc drap đi ...

Mụ Tám lắc đầu:

- Mợ thay đi tui không thay được. Thằng quỷ sống ni lắm chuyện lắm.

Lụa cười:

- Mụ Tám chi mà giận dữ thế đó!

Mụ Tám cầm chiếc drap trải trên giường rồi dắt vào mép giường mụ kê lại chiếc gối dài đặt dưới chiếc drap. Mụ Tám nghĩ còn phải đưa Cậu Chó lên giường nữạ Lụa định quay ra mụ Tám Canh gọi giật lại:

- Mợ đi mô đó! Nè mợ đi là tui cũng đi đó. Thằng quỷ sống ni nó tru lên thì mặc mợ đó nghe ...

Lụa cười nói:

- Tui ở đây chứ đi đâu!

- Mợ phải ở đây đễ đưa của nợ này lên giường chứ. Lay hoay mãi Quan Ðốc xuống thì phiền lắm đó!

Trải xong chiếc drap, quét xong dưới gầm giường mụ Tám và Lụa khiên Cậu Chó đặt lên giường. Cậu Chó nhìn Lụa như có ý hỏi:

- Duyên đâủ

Lụa cứ lờ đi, Cậu Chó tru lên, đập chân xuống giường, Lụa cười nói với mụ Tám:

- Thằng quỷ ni lại đòi rồi đó ...

- Đúng là quỷ chớ đâu phải là ngườị

Lụa nhìn mụ Tám khẽ nói:

- Nói nhỏ rứa không thì phiền lắm. Nhà có ngạch vách có tai, Cụ Bà mà nghe được thì phiền lắm, ăn đòn đó nghen.

Mụ Tám cười nói:

- Chẳng lẽ mợ mách tuị

Mụ Tám vừa nói dứt lờị Bỗng mụ rú lên rồi quỵ xuống. Lụa giật mình xuống thì ra Cậu Chó đã vùng dậy bò đến ôm lấy chân mụ Tám vật xuống, mụ Tám quỵ xuống đè lên trên người Cậu Chó. Cậu Chó có vẻ thích thú lắm. Cậu ôm lấy mụ Tám hốt hoảng đẩy Cậu Chó rồi vùng dậỵ Cậu Chó cuống lên Cậu tru lên rồi bò thật nhanh đến chỗ mụ Tám đứng. Mụ Tám vùng chạy ra ngoàị Lụa cũng đâm hoảng chạy luôn ra cửạ Thế là Cậu Chó cứ tru lên từng hồị

Từ phía nhà ngang Bát Tụ và một số gia nhân cùng với Duyên nghe tiếng tru liền chạy cả ra coi chuyện chị Bát Tụ thấy mụ Tám và Lụa đều chạy ra ngoàị Mặt người nào cũng tái mét. Bát Tụ biết Cậu Chó nổi chứng rồi có khi lại ôm lấy Mụ Tám nên cả hai người hoảng chạy như thế.

Riêng Duyên không hề biết Cậu Chó lại tru lên như chó sói tru như thế nên khi ngbe tiếng tru và thấy mọi người chạy ra nàng tưởng rằng có chó dại ở trong dinh Cụ Thượng nên khi thấy Lụa và mụ Tám hớt ha hớt hải bèn hỏi:

- Cái chi đó Bát?

Bát Tụ cười hỏi:

- Mợ chưa nghe cái chi à?

Duyên làm bộ thành thạo hỏi:

- Có tiếng chó trụ Trong dinh có tiếng chó dại à?

Bát Tụ bật cười, hắn không ngờ Duyên không biết Cậu Chó thường hay tru như thế đó. Hắn nghĩ lại thì cỏ lẽ Duyên không biết là vì từ hôm đến dinh chưa hôm nào Cậu Chó bực mình đòi hỏi cả, nên nàng chưa nghe tiếng Cậu Chó tru đòi hỏị

Từ trên phòng Cậu Chó lại vang lên tiếng tru dàị Lụa và mụ Tám đứng ngoài nhứt định không chịu vô. Bát Tụ liền gọi lớn:

- Ai vô thì vô đi ... Cụ Bà biết thì chết đòn nghen, Quan Đốc lại sắp xuống rồi đó.

Mụ Tám đẩy Lụa vô, vì Lụa là vợ của Cậu Chó chớ đâu phải mụ Tám. Lụa lắc đầu không chịu vô. Duyên đứng phía nhà ngang thấy hai người đẩy nhau không ai chịu vô trong buồng Cậu Bẩy hết, nàng bèn hỏi Bát Tụ:

- Tiếng chó tru như ở trong buồng Cậu Bẩy phải không chú Bát Tụ?

Bát Tụ cười đáp:

- Không ở trong buồng đó thì buồng mô bây giờ.

Duyên hốt hoảng hỏi:

- Có chó dại trong buồng Cậu Bẩỷ

Bát Tụ lắc đầu:

- Ừ có chó, nhưng không phải chó dại, chó nó định hiế‌p mụ Tám nên mụ Tám sợ đó. Mợ có xuống cứu mụ ta thì xuống ...

Tiếng tru của Cậu Chó làm Cụ Bà trên nhà đang nói chuyện với Quan Đốc Tờ, con trai đầu lòng, cụ cau mặt quay lại hỏi:

- Chi mà thằng Bẩy nó kêu dữ vậỷ

Quan Ðốc đã biết tánh người em khác thường của Quan nên Quan Đốc vội nói:

- Thôi mạ để con xuống coi bệnh cho chú Bẩy ...

Cụ Bà thương Cậu Bẩy, nghe tiếng Cậu Bẩy tru Cụ Bà không chịu nổi, Cụ gọi tên Cửu Tràng:

- Tràng mi theo Quan Đốc xuống coi làm chi mà Cậu Bẩy kêu dữ rứạ Bọn chúng nó lại không biết chìu Cậu Bẩy chứ chi nữa ...

Cửu Tràng lật đật chạy theo Quan Đốc nhưng Cụ Bà đã gọi giật lại bảo:

- Tràng mi nhớ mời Mợ Bẩy Hai lại giới thiệu cho Quan Ðốc biết nghen, ừ mợ hai mi biết không?

Tràng lễ phép đáp:

- Dạ bẩm Cụ Lớn con biết Mợ Hai ...

- Ừ mi mời Mợ Hai lại gặp Quan Đốc nghen ...

Tràng "Dợ" một tràng rồi vội vã đi theo Quan Đốc. Quan Đốc bận chiếc áo dài trắng của người Thầy thuốc, tay sách chiếc va ly nhỏ bằng da gấu đi xuống chỗ Cậu Chó nằm. Cửu Tràng vội chạy trước xuống nhà ngang để tìm Duyên. Hắn vào chỗ Bát Tụ và Duyên đang ngồi nói chuyện lật đật bảo với Duyên:

- Mợ Hai, Cụ Lớn bảo Mợ xuống chỗ Cậu Bẩy ngồi để cho Quan Đốc gọi cần chi không?

Duyên ngơ ngác không hiểu Quan Ðốc là ai thì Bát Tụ đã nói:

- Quan Đốc là con cả của Cụ Lớn, là Quan Lớn Bác sĩ ở Huế ni ... Quan Đốc thương Cậu Bẩy lắm, mỗi tuần ít nhứt là 2 lần Quan Đốc về chích thuốc cho Cậu Bẩỵ

Duyên ngây thơ hỏi:

- Cậu Bẩy đau à?

Bát Tụ cười nói:

- Mợ không biết Cậu Bẩy đau saỏ

Duyên lắc đầu, Bát Tụ thương hại vì sự ngây thơ đến ngây ngô của cô gái quê xinh đẹp:

- Cậu Bẩy đau từ thuở nhỏ ...

Câu nói của Bát Tụ càng làm cho Duyên ngạc nhiên hơn nữa, Cậu Bẩy đau sao Cậu Bẩy khoẻ như thế!

Cửu Tràng thấy Duyên còn nói chuyện với Bát Tụ mà Quan Ðốc lại sắp tới rồi, hắn dục Duyên:

- Quan Ðốc sắp tới rồi Mợ Hai ra ngay để tui trình với Quan Đốc.

Bát Tụ cũng dục:

- Thôi Mợ Hai ra gặp Quan Ðốc đi, Quan Đốc nhân hậu lắm mỗi lần Quan Đốc về thăm bệnh cho Cậu Bẩy đám chúng tôi hầu hạ dưới ni người mô cũng được Quan Đốc cho tiền hết.

Duyên ngần ngại không biết mình có nên ra hay không, nàng bẽn lẽn lo sợ tánh rút rát của một cô gái quê lại trỗi dậỵ Cửu Tràng hỏi:

- Mợ Lụa đâủ

Bát Tụ chỉ xuống chỗ cậu Chó nằm và nói:

- Mợ ấy với Mụ Tám Canh đang ở dưới phòng Cậu Bẩy đó. Họ đang dọn dẹp dưới đó.

Cửu Tràng nhìn ra ngoài thấy Quan Đốc đã đi xuống gần đến nơi rồi bèn dục Duyên:

- Mợ định làm tui bị quở hay sao đây! Mợ ra cho Quan Đổc hỏi kìa!

Duyên rón rén đi ra, nàng thấy một ông đạo mạo oai nghiêm đi xuống tới nhà Cậu Bẩỵ Duyên chắp tay vái Quan Đốc. Quan thấy Duyên còn nhỏ tuổi dáng điệu thon đẹp, xinh xắn, ông ngạc nhiên nhìn chăm chú Duyên qua căp kiến cận thị, nên Cửu Tràng vội giới thiệu:

- Bẩm Quan Lớn đây là Mợ Hai của Cậu Bẩỵ

Quan Đốc cau mặt có vẻ ngạc nhiên vì Cậu Bẩy em trai Quan Đốc một gã tàn tật người chẳng ra ngườI, ngợm chẳng ra ngợm lại lấy thêm một cô vợ lẽ nữa xinh đẹp khủng khiếp. Quan Đốc dừng lại hỏi Duyên:

- Đây là thím Bẩy Hai à?

Duyên hốt hoảng vái lại:

- Bẩm Quan Lớn ...

Quan Đốc thương hại:

- Đừng gọi tui là Quan Lớn. Tui là anh ruột của Cậu Bẩy chồng của thím ... Thím người ở đâủ

Duyên hơi yên lòng đáp:

- Dạ bẩm Quan Lớn con người Thôn Vĩ HảI, huyện Hương Trà tỉnh Thừa Thiên.

Quan Đốc lắc đầu thương hại:

- Thím đừng xưng con với tuị Tui là anh ruột chú Bẩy, chồng của thím, gọi tui bằng anh chớ.

Nói rồi Quan Đốc quay sang hỏi Cửu Tràng.

- Có phải chú Huyện Cảnh đưa thím ấy lên không?

Cửu Tràng đáp:

- Dạ mợ Bẩy Cả gần sanh nên Cụ Bà nhờ Quan Huyện tìm cho một người để hầu hạ Cậu Bẩỵ Quan Huyện đã đưa lên Mợ Bẩy Hai đấy!

Quan Ðốc lắc đầu:

- Khổ đời một người con gáị Thằng Bẩy nó đã thế rồi mà Mợ tui còn chìu nó quá. Thật tội nghiệp ....

Nói rồi Quan Đốc quay sang bảo cô Duyên:

- Thím xuống dưới chỗ Chú ấy nằm với tui ...

Duyên sợ sệt đi theo Quan Đốc. Cửu Tràng vẫn chạy trước như để dẹp đường cho Quan Đốc đị Trong khi ấy mụ Tám Canh và Lụa đã giựt được Cậu Chó lên giường rồị Cậu Chó vẫn ôm cứng lấy mụ Tám. Tay Cậu vẫn không buông tha mụ Tám. Cậu làm mụ Tám ngượng chín cả ngườI, còn Lụa thì như đã quen cái tính ma bùn của Cậu Bẩy chồng cô rồi, vì Cậu Bẩy hễ gặp hơi đàn bà là Cậu lăn xả vào người, Cậu cứng đờ ra, chân tay Cậu múa may thật kỳ cục. Mắt Cậu loáng lên. Hễ nắm được đàn bà rồi thì Cậu không được thỏa mãn là cậu tru lên.

Mụ Tám ngượng chín cả người vì dù sao cũng trước mặt vợ Cậu Chó nên mụ Tám đành phải kéo tay Cậu Chó ra và xô Cậu Chó nằm bật ngữa xuống. Chiếc chăn tuột ra ngoài làm Cậu trầ‌ּn tru‌ּồng. Nước da đen nháy của Cậu Chó trông thật thê thảm.

Cậu Chó tru lên, Duyên giật mình không hiểu tiếng tru ấy ở đâu nghe thật rõ, thật gần. Quan Đốc thì đã biết tánh của em ông rồi nên ông vội lên tiếng ngay:

- Bẩy chi đó em? Làm chi mà lớn quá vậỷ

Có đều lạ là Cậu Bẩy rất nể Quan Đốc, tiếng Quan Ðốc gọi Cậu lặng thinh ngaỵ Tuy không nghe nổi tiếng người và cũng không nói được, Cậu Chó cũng biết Bác sĩ anh ruột của Cậu là người thương yêu Cậu Chó và nể nang Bác sĩ lắm.

Bác sĩ cũng thương chú em ruột tàn tật, người chẳng ra người mà chó chẳng ra chó. Mỗi tuần Bác sĩ anh ruột của Cậu Chó về nhà chữa bệnh cho Cậu Chó ít nhứt một lần, có tuần hai hay ba lần. Mỗi lần Bác sĩ về vào trong phòng của Cậu Chó vỗ về Cậu Chó thì cậu nằm im. Có nhiều lúc cậu Chó cũng cảm động trước những cử chỉ vuồt ve thân yêu của Bác sĩ mà Cậu ứa lệ khóc.

Cậu Chó đang tru lên để phản đối việc làm chẳng chút chiều chuộng nào của mụ Tám Canh, dám hất tay Cậu ra khỏi thân hình. Mụ lại còn đập vào tay Cậu Chó nhưng trông thấy Bác sĩ anh ruột của Cậu vô cậu Chó nằm im không tru nữạ

Lúc này, Duyên mới tận tai nghe tiếng cậu Bẩy chồng của cô tru lên như chó tru, Duyên đâm sợ không hiểu người chồng mà cô đã hiến thân là người như thế nàỏ Duyên buồn rầu nhưng không dám thổ lộ cho ai biết. Nàng đi theo Bác sĩ anh ruột cậu Chó vào trong phòng của cậu Chó.

Cậu Cho nằm ngay trên giờng. Người Cậu lúc nào cũng trầ‌ּn tru‌ּồng. Khi nào ngứa ngáy tay chân thì Cậu bò xung quanh nhà chơị

Người Cậu Chó lúc nào cũng như rộn lên. Bác sĩ anh ruột lấy ống nghe ra đặt trên ngực của Cậu Chó để lắng nghẹ Cậu Chó nằm im mở mắt nhìn người anh ruột của Cậu đang khám bệnh cho Cậụ Bác sĩ vẫy Duyên lại nói:

- Thím đỡ chú ấy dậy ngồi cho tui chích ngay sau lưng của chú ấy!

Duyên lại thêm ngạc nhiên, nàng không ngờ cận Chó lại đau ốm đến nổi không ngồi được nhưng sao Cậu lại khỏe như thế! Nàng không ngờ người chồng của nàng không cỏ xương sống. Nghe theo lời của Bác sĩ anh chồng nàng dựa cho cậu Chó ngồi dậy nhưng rồi Bác sĩ lại cáu nói:

- Thôi để lật sấp chú ấy lại cũng được. Thím ngồi chận lấy chân của chú ấỵ

Duyên lật chồng lạị Cậu Chó thấy Duyên thì Cậu cười thích thú. Duyên vừa ôm lấy cậu Chó thì tay Cậu đã sờ vào người Duyên rồị Duyên ngượng ngịu trước hành động thô bỉ của chồng nhưng Duyên không dám phản đốị Nàng đỏ mặt lật sấp chồng lại rồi giữ lấy hai chân của chồng.

Thấy Duyên bỏ xuống dưới giường Cậu Chó có ý không bằng lòng nhưng cậu nể Bác sĩ anh của Cậụ Cậu im lặng.

Bác sĩ anh ruột Cậu Chó vỗ về em:

- Chú nằm yên để anh chích cho chú mau khỏi nghen.

Cậu Chó nằm im, Bác sĩ anh ruột Cậu Chó lấy cây kim dài và lớn chích vào sống lưng của Cậu Chó một thứ thuốc đỏ. Cậu Chó có vẻ đau nên Cậu phát ra tiếng rên nho nhỏ. Cậu ứa nước mắt nhưng cậu không dám tru lên. Cậu Chó cỏ vẻ nể nang Bác sì lắm.

Chích xong cho Chó mủi thuốc, Bác sĩ còn chích thêm cho Cậu Chó mấy mũi thuốc ở mông nữạ

Chích xong Bác sĩ bảo Duyên đi theo ông lên nhà. Cậu Chó thấy Duyên đi định tru lên gọi lại nhưng thấy Bác sĩ vẫy Duyên đi nên Cậu im lặng không tru nữạ Ra đến ngoài cửa thấy Lụa đứng ngoài bèn nói:

- Thím vào trong với chú ấỵ

Lụa nguých nhìn Duyên khi thấy Duyên cùng đi với Bác sĩ anh Cậu Chó. Nàng định gọi Duyên lại bắt Duyên phải ở lại hầu Cậu Chó nhưng, vì thấy Bác sĩ anh của Cậu Chó bảo Duyên đi theo lên nhà trên nên Lụa đành phải nín thinh.

Bác sĩ anh ruột Cậu Chó thấy Duyên xinh đẹp nhã nhặn tươi tĩnh thì lấy làm lạ không hiểu vi sao Duyên lại chịu làm vợ lẽ của Cậu Chó. Bác sĩ biết tánh nết và con người của Cậu Chó. Cậu Chó tuy mới 1‌8 tuổ‌i nhưng người Cậu rất mạnh. Cậu không có xương sống nên Cậu Chó chỉ bò được mà thôi, không thể nào ngồi được. Thân hình Cậu Chó đen nháy, da bóng loáng lại có những đám lông đen rất kỳ lạ. Theo Bắc sĩ anh ruột của Cậu Chó giải thích thì vì Cậu Chó không có xương sống nên bao tủy và chất "cường dương" làm cho của quý của Cậu Chó nở nang quá khổ hơn những người thường rất xạ Giòng giống của Cậu Chó vốn là giòng đa dâm rồI, nay Cậu Chó lại có những thứ hơn người như thế nên với Cậu Chó có nhiều điểm rất kỳ lạ.

Suy nghĩ về con người Cậu Chó Bác sĩ anh Cậu Chó đâm thương hại em dâu mới xinh đẹp. Bác sĩ thương nàng Duyên làm sao mà chịu đựng được Cậu, nhứt là phút đầu tiên gặp gỡ nếu nàng là một trinh nữ thì đó là một hình phạt khủng khiếp cho nên Bác sĩ anh ruột Cậu Chó không ngờ rằng Quan Huyện em của Bác sĩ và anh của Cậu Chó đã làm cái bổn phận thòng nòng cho Cậu Chó rồị Chính Quan Huyện đã cướp mất tiết trinh của Duyên người con gái ấy nên mới chịu đựng được cái phút ban đầu gặp gỡ Cậu Chó đó.

Duyên theo Bác sĩ lên nhà trên, Cụ Bà thấy Duyên, gọi vào giới thiệu với người con trai cả ông Bác sĩ.

- Ðây là em dâu của con đó. Vợ thằng Bẩy mà Mạ mới nhờ thằng Huyện giúp cho em con ... Con dâu này của Mạ ngoan lắm, thằng Bẩy cũng bằng lòng lắm nên mấy ngày hôm nay nó không còn la hét nữạ Thật là mỗi lần nghe nó la Mẹ đứt ruột ra ...

Nói rồi Cụ quay nhìn phía Duyên hỏi:

- Bẩy, con về đây hầu hạ chồng con và Thầy Mạ đã mấy ngày rồi hỉ?

Duyên bẽn lẽn đáp:

- Dạ thưa Mạ hai ngày rồi ...

- Ừ hé, mới có hai ngày mà Mạ tưởng đã lâu rồi ...

Bác sĩ anh Cậu Chó nhìn Duyên thương hạị Người con gái xinh đẹp này lấy đâu mà chẳng được người chồng tử tế đàng hoàng lại phải lấy em ruột ông, một kẻ người chẳng ra ngườI, chó chẳng ra chó. Bác sĩ bèn hỏi:

- Ông thân thím làm chỉ

Duyên đáp:

- Dạ bẩm Quan Lớn ...

Bác sĩ bèn cản lại nói:

- Tui là anh ruột chú Bẩy thì thím gọi là anh chớ sao lại gọi là Quan Lớn. Chú Huyện cũng rứa, thím đừng gọi Quan Lớn cách biệt lắm..

Cụ Bà cũng làm bộ rộng lượng:

- Phải, anh con nói phảI, con đã là dâu trong nhà rồi con gọi Mạ là Mạ, các anh con là anh, đừng gọi Quan Lớn. Gọi Quan Lớn là đám người làm đầy tớ trong nhà, chúng nó mới gọi như thế! Con hiểu chưả

Duyên khẽ dạ trong miệng và nói:

- Bẩm anh, chú em là Lý trưởng trong Huyện Hương Trà ...

Bác sĩ anh Cậu Chó gật đầu nói:

- Như thế là người dưới quyền của Chú Huyện phải không? Như thế Chú Huyện có nâng đỡ chi ông già thím không?

Duyên chưa biết trả lời sao thì Cụ Bà đã nói:

- Mạ đã bảo với anh Huyện lo cho chú của nó làm Cai Tổng rồI, trên này chú con xin cho cái bằng Cửu Phẩm là danh giá chán rồỊ

Duyên nghe nói cha mình sắp được làm Cai Tổng lại được cả bằng Cửu Phẩm nàng cũng có ý mừng.
===========================
Chương: 12

Bác sĩ anh Cậu Chó ở lại trong tư dinh của Cụ Thượng gần hết ngày hôm ấy, mỗi lần có Bác sĩ về, trong nhà lại tổ chức đám xì phé đánh. Hôm ấy Duyên được đứng hầu nước chỗ các Quan đánh xì phé nên nàng được chia số tiền sâu thu được. Nàng kiếm được gần 10đ00 bạc. Duyên mừng rỡ vì thật ra đời nàng chưa bao giờ có số tiền như thế. Duyên gói chặt số tiền nàng được chia để dành đợi chú nàng lên thăm nàng thì nàng chọ

Duyên không ngờ sau những đêm ân ái với ông Huyện nàng đã có mang. Ở trong nhà Cụ Thượng hàng ngày hầu hạ Cậu Bẩy chồng nàng Duyên chịu đựng cảnh có chồng phải chiều chồng. Tánh Cậu Bẩy rất kỳ lạ, suốt ngày Cậu chỉ chăm đón Duyên, mỗi lần Duyên vô, Cậu mừng quýnh lên. Sự thỏa mãn về nhục dục làm cho tánh của Cậu Chó thuần lại không gắt gõng tru tréo như trước kia nữạ

Duyên có nhiều triệu chứng của người có mang. Vú nàng căng và bắt đầu thâm, người nàng bắt đầu ợ chua, thèm của ngọt, của chua, lông mày của Duyên đựng ngược. Bà Cụ Thượng là người sanh đẻ nhiều nên Cụ có nhiều kinh nghiệm về sự thai nghén. Cụ thấy Duyên có vẻ mệt nhọc, Cụ bèn hỏi:

- Con có mang phải không?

Duyên bẽn lẽn đáp:

- Dạ thưa Mạ con không biết nữả

Cụ Bà dỗ ngọt Duyên:

- Người con ra sao con thấy mệt không?

- Dạ người con thấy mệt mỏi, ợ chua, thèm của chuạ

- Như thế là con có mang rồị Trông người con thon thon như thế ni mắn lắm đó. Ðưa Mạ coi đầu vú của con nàỏ

Duyên bẽn lẽn tốc yếm lên cho Cụ Thượng Bà coi hai đầu vú của nàng. Nhìn thấy bộ vú của Duyên, Cụ Thượng Bà cười sung sớng nói:

- Con có mang thật rồị Hai đầu vú thâm quần thế ni, vú cũng nở to lắm, chi mà không chửa ...

Duyên chưa biết trả lời sao thì Cụ Thượng Bà đã nói:

- Con phải giữ gìn cho khỏẹ Nếu cần uống thuốc thì Mạ kêu thày thuốc đến, không thì nói với anh con đó, anh con mần Bác sĩ mà, bệnh chi mà chẳng khỏị

Cụ Thượng Bà gật đầu nói:

- Con xinh đẹp như thế ni thì con của con, cháu của Mạ thế răng cũng xinh đẹp.

Thật ra Duyên cũng không biết đứa con trong bụng nàng là con của Cậu Chó hay là con của Quan Huyện, nàng nghĩ có lẽ là con của Quan Huyện vì trong phút ái ân với Quan Huyện tối hôm đó là lúc đầu tiên đời nàng được sự chiều chuộng về ái ân, nàng thấy yêu Quan Huyện hơn Cậu Chó rất nhiềụ Từ ngày vào hầu Cậu Chó, làm vợ Cậu Chó đến nay ba tháng Quan Huyện có lên thăm Cậu Chó và song thân của Quan Huyện vài ba lần và lần nào Quan Huyện cũng gặp nàng nhưng không lần nào Quan Huyện chiều chuộng nàng như buổi ban đầụ

Duyên đã biết mình đã có thaị Nàng được Cụ Thượng Bà và Cụ Thượng Ông hết sức chiều quý vì hai Cụ định ninh rằng Duyên vẫn còn trinh tiết khi chung chăng chung gối với Cậu Chó trong ngày đầu tiên.

Ở trong nhà Cụ Thượng trên ba tháng ngày đêm hầu hạ Cậu Chó Duyên đã gây được nhiều cảm tình với người trong gia đình. Lụa đã sanh được một đứa con trai thật kháu khỉnh, nàng được ở ngay trong dinh Cụ Thượng. Đứa nhỏ bụ bẫm xinh xắn, trông giống cậu học sinh tình nhân của Lụa, nhưng trong nhà Cụ Thượng chẳng ai biết việc đó, mọi người đều cho là con của Cậu Chó, nhứt là khi họ thấy Duyên cũng có mang. Lụa sanh được trên hai tháng thì Duyên xin phép Cụ Thượng Bà về quê thăm gia đình nhân có Quan Huyện lên dinh hầu cha mẹ. Việc Duyên xin về quê thăm cha mẹ là do Quan Huyện xúi nàng. Từ ngày lên dinh làm vợ của Cậu Chó Duyên không còn phải lam lũ nắng mưa ngoài đồng ruộng, nàng mập trắng, nước da của Duyên đã trắng bóc, nay được ăn uống sung sướng có giờ giấc nghĩ ngơi lại có hơi đàn ông người gái quê xinh đẹp ấy lại càng đẹp hơn trước rất nhiềụ

Bà Huyện người vợ do Cha Mẹ cưới cho ông là con gái của một Quan Đại Thần đồng niên với Cụ Thượng, lại thuộc Giòng Hoàng phái nữ sinh Trung Học Đồng Khánh nổi tiếng là tiểu thư khuê các ngoan ngoãn mà ngày nhập phòng nàng đã là đàn bà chớ không còn con gáị Quan Huyện cặn hỏi vợ thì nàng một mực cho biết đây là lần thứ nhứt nàng biết đàn ông, nàng thề thật độc để cho chồng nàng Quan Huyện tin nhưng về sau hỏi mãi, Quan Huyện ngã ngửa người vì quả Bà Huyện đã biết đàn ông trước khi lấy Quan Huyện.

Lần này, nhân mấy ngày xa vợ, Quan Huyện đã hưởng tay trên xác thịt và trinh tiết của người con gáị Quan Huyện vẫn nhớ đến Duyên, mỗi lần về thăm Cha Mẹ Quan Huyện vẫn gặp Duyên nhưng không có cơ hội để cùng Duyên gặp lại những phút ái ân ban đầu đó. Lần này nhân lúc Lụa người vợ lớn của Cậu Chó đã cứng cát, đã đủ ngày kiêng cử rồi, Quan Huyện mới xúi Duyên xin về quê thăm cha mẹ, đi nhờ xe Quan Huyện về quê, Duyên ngỏ lời với Mạ chồng. Cụ Thượng Bà thì được Quan Huyện nói vô:

- Mạ cho thím Bẩy về thăm gia đình thím ấy, dạo này Thầy Cai Tổng làm ăn khấm khá lắm!

Cụ Thượng Bà có vẻ thương Duyên nên khi nghe Quan Huyện con trai Bà xin phép cho Duyên về thăm gia đình, Cụ Thuợng Bà chấp thuận ngay:

- Ừ nhân chuyến xe con về Huyện con cho vợ thằng Bẩy về thăm gia đình nó cũng được.

Cụ Thượng Bà lại quay sang Duyên nói:

- Về thăm nhà vài hôm rồi con sang Huyện trình với anh con, xin xe mà về nghe con. À nhưng Anh Huyện hôm nào về Huyện?

Quan Huyện đáp:

- Dạ thưa Mạ sáng nay con về Huyện rồị Con về dưới Huyện là nhà con ra Huế ngaỵ Dạ bẩm Mạ dạo ni trong Huyện có nhiều chuyện lắm, hết bọn Quốc dân đảng lại đến bọn cộn‌g sả‌n quấy phá. Bên Phủ Thừa thúc dục chuyện phá phách cách mạng rất gay gắt nên có nhiều đêm con phải đi tuần suốt đêm. Bọn quỷ đó yên thân mần ăn không yên cứ quấy phá làm chi cho thêm khổ rạ

Cụ Thượng Bà có nhiều kinh nghiệm làm Quan từ thời Cụ Thượng Ông mới là viên Tri Huyện cho đến khi Cụ Thượng đi Tri Phủ thăng ám Sát Bố chánh rồi Tuần Vũ, Tổng Ðốc nên khi nghe Quan Huyện phàn nàn nhiều công việc, Cụ cười nói:

- Có rứa mới dễ kiếm tiền chứ! Trong Huyện mà bình an thì được bao nhiêu làm răng đủ tiền mua xe hơi, tậu nhà ...

Quan Huyện cau mặt nói:

- Thưa Mạ chuyện chi còn dể kiếm ăn chớ chuyện mấy thằng ông mãnh đó phá thì làm chi cho ra tiền. Họ làm cách mạng lấy đâu ra tiền mà ăn với uống.

Cụ Thượng Bà lắc đầu tỏ vẻ thương hại cậu con trai ngây thơ làm Quan mà không biết dựa vào cái bận của nghề mà khảo tiền:

- Mấy đứa làm cách mạng thì bỏ tù chúng nó đi, còn những đứa nhà giàu không làm cánh mạng cứ cho chúng nó làm cách mạng hết, làm chi mà không ra tiền. Xe hơi, nhà lầu, vàng bạc, ruộng đất là ở đó chứ ở đâụ Tổ cha mì thật giống thằng cha mi lúc trước quá, cũng rứa mà.

Quan Huyện cười khì tỏ vẻ Bà Mạ giỏị Quan Huyện nói lảng sang chuyện khác:

- Thưa Mạ thím Bẩy về làm dâu Mạ được mấy tháng rồi hỉ?

Cụ Thượng bấm đốt ngón tay tính:

- Kém 15 ngày nữa đầy 6 nháng ...

- Thím Bẩy có mang ngay thì phảỉ

- Ừ Mạ không ngờ lại mắn con như thế đó. Con Lụa vợ lớn của hắn cũng rứa về nhà mình ngày nào là hắn có thai ngày đó mà con Duyên ni cũng rứạ

Quan Huyện có vẻ nghi ngờ, có lẽ đứa con của Duyên chưa chắc là con của ông hay chính là con của Cậu Chó em ruột ông? Ông Huyện nghĩ Lụa người vợ cả của Cậu Chó cũng có thai nhanh chóng thì Duyên cũng có thể như thế lắm. Ông không ngờ đứa con trai Lụa vừa sanh là con của gả học sinh, tình nhân của Lụa, còn đứa con của Duyên chính là giòng máu của Quan Huyện, ngườI đã dành mất trinh tiết của Duyên ngay phút ban đầụ

Quan Huyện vẫn thấy Duyên đứng hầu bèn quay lạI nói vớI Duyên:

- Thím Bẩỷ

- Dạ

- Mạ đã cho phép thím về thăm gia đình thì thím thu xếp ngay đi để sang mai tui đưa thím về Huyện. Mốt có hộI thương toàn Huyện, Thầy Cai cũng lên Huyện đó, thím sẽ gặp Chú của thím rồI hai chú con đưa nhau về quê cho tiện.

Duyên bẽn lẽn đáp:

- Dạ, con cám ơn Mạ ...

Cụ Thượng Bà nhẹ nhàng đáp:

- Ừ, thôi được, con nhớ thu xếp quần áo, chiều nay cho con ít tiền con đi ra chợ Đông Ba coi có cái chi mua về biếu Chú và Mạ của con và cho đám em con nghe Bẩỷ

- Dạ, con cám ơn Mạ ...

Duyên xuống nhà dướI thu xếp va ly, quần áo để ngày mai nàng theo Quan Huyện về quê thăm gia đình. Ra ngoài Huế hầu hạ Cậu Bẩy làm dâu Cụ Thượng được gần 6 tháng Duyên chưa về thăm quê lần nàọ Có một vài lần Chú Mạ của nàng ra thăm nàng rồI lạI về quê.

Cách đây 3 tháng khi Thầy Lý, chú của Duyên được Quan Huyện cho làm Cai Tổng, chú nàng đã đem lễ vật lên Cụ Thượng để tạ ơn Cụ Thượng đã thương cho Thầy Lý được làm Cai Tổng. Khi lên nhà Cụ Thượng đốI xử rất nhã nhặn, chẳng những không nhận lễ vật của Thầy Cai còn cho Thầy Cai thêm tiền và hứa sẽ cho Thầy Cai làm cửu phẩm. Duyên được gặp Mạ của nàng, nàng dành được 22đ00 và 5 chỉ vàng nàng đã trao lạI cả cho Mạ nàng.

Thầy Cai rất hãnh diện khi có con gái làm vợ con trai của Cụ Thượng lạI được Cụ Thượng thương quý. Thầy Cai không bao giờ nghĩ đến điều khổ nhục cho con gái khi phảI chiều đảI một ngườI tàn tật, vừa câm lạI vừa không có xương sống, và Thầy Cai cũng không ngờ rằng con gái của Thầy Cai đã bị thất tiết vớI Quan Huyện anh Cậu Chó. Vả lạI nếu có biết con gái đã trao thân cho Quan Huyện, anh ruột chồng nàng trước khi nàng trao thân cho Cậu Chó thì Thầy Cai Tổng chắc lưỡI cho rằng dù sao đứa con của Duyên cũng là giòng giõi Cụ Thượng.

Sáng hôm sau Duyên chuẩn bị xong hành trang chào hỏI mấy gia nhân trong nhà Cụ Thượng để nàng về quê thăm gia đình thì Chú Cửu Tràng xuống dục Duyên:

- Mợ Bẩy ơi, Quan Huyện dục mợ lên để về Huyện cà!

Duyên lật đật cầm va ly thì Cửu Tràng đã đỡ lấy va ly của Duyên và nói:

- Mợ để tôi xách va ly này cho mợ.

Duyên ngượng không dám trao va ly cho Cửu Tràng.

- Thôi Chú Cửu để tui xách cho, nhẹ đó mà.

Cửu Tràng để Duyên xách va ly, hắn đi theo nàng lên nhà trên. Cụ Thượng Bà ngồi trên phản ngựa, Quan Huyện ngồi trên ghế salon thấy Duyên khệ nệ mang va ly bèn gắt bảo Cửu Tràng:

- Cửu Tràng sao chú không xách hộ va ly cho mợ Bẩỵ Mấy chú ni hổn quá trời ...

Cửu Tràng hốt hoảng đáp:

- Bẩm lạy Cụ Lớn. Mợ Bẩy không cho con xách. Con đã xin xách đỡ mợ Bẩy mà mợ Bẩy không chịụ

Duyên sợ Cửu Tràng bị mắng thêm bèn thưa:

- Bẩm Mạ va ly nhẹ con xách cũng được. Chú Cửu xin xách mà con không khứng, thưa Mạ, không phải lổi tại Chú Cửụ

Cụ Thượng Bà mắng yêu con dâu quý:

- Con đang có dạ, xách nặng sao được. Từ rày có chuyện chi nặng cứ biểu chúng mang nghe không? Mình có dạ đừng làm chuyện nặng nhọc quá không nên ...

- Dợ.

Quan Huyện bèn hỏi Duyên:

- Thím đã thu xếp song chưa sửa soạn ra xẹ

Duyên thưa:

- Dạ, bẩm Quan Lớn xong rồị

Quan Huyện cười nói:

- Thím gọi tui Quan Lớn làm chi, tui là anh chú Bẩy tức là anh chồng của thím, thím gọi tui bằng Anh cũng được.

Cụ Thượng Bà cũng nói:

- Phải, từ rày con đừng gọi anh con là Quan Lớn nữa!

Duyên sung sướng hãnh diện:

- Dạ.

Cụ Thượng Bà bảo Cửu Tràng:

- Cửu Tràng mi xách va ly ra xe cho mợ Bẩy nghen ...

- Dạ.

Duyên lạy chào Cụ Thượng Bà:

- Lạy Mạ con đi ...

Cụ Thượng bảo Quan Huyện:

- Ðộ năm hay sáu ngày chi đó, anh cho con Bẩy về nghen anh Huyện ...

- Dạ.

Duyên lẽo đẽo theo Quan Huyện và Cửu Tràng ra xe hơị Trên xe đã có tài xế. Duyên định ngồi băng trên với tài xế thì Quan Huyện đã nói:

- Thím ngồi băng dưới đây cũng được nè.

Duyên đành ngồi băng dưới bên cạnh Quan Huyện.

Xe mở máy rồi phóng ra khỏi dinh của Cụ Thượng, chạy sang cầu Tràng Tiền. Xe vừa ra khỏi cửa Thượng Từ quẹo về phía đường Paul Bert thì Quan Huyện hỏi Chú tài:

- Chú tài chú có gia đình ở Huế phải không?

Chú tài xế đáp:

- Dạ gia đình bên vợ con ở Huế. Hiện nay, vợ con cũng sống ở Huế buôn bán bên Chợ Ðông Bạ

Quan Huyện cười hỏi:

- Mi có muốn về thăm nhà không?

Chú tài thiểu nảo đáp:

- Dạ muốn, hai hôm nay con về thăm nhà con nhưng vợ con đau ...

Quan Huyện làm bộ thương hại:

- Thôi tao cho mi ở lạI Huế. Ðây tao cho mi 5đ00 về cho vợ mi nghe không!

- Dạ xin cám ơn Quan Lớn nhưng ai lái xe Quan Lớn về Huyện?

Quan Huyện cười đáp:

- Tao lái cho mị À nhưng nhà mi ở đâủ

- Dạ nhà con ở số 66 Gia hội ...

- Được rồI, nếu ngày mai tao còn ở đây tao sẽ đến tìm tại nhà mi nghe chưa!

- Dạ.

Quan Huyện móc vi lấy 5đ00 đưa Chú tài xế và dặn:

- Nhớ nghe không. Ngày mai phải ở nhà cả ngày nếu tao còn ở đây tao sẽ tìm mị Bằng ngày mai mà không thấy tao đến tìm thì mi cứ việc đi xuống Huyện khỏi phải chờ tao nữa nghe không tàỉ

Chú tài mừng rở đáp:

- Dạ, xin cánh ơn Quan Lớn.

- Thôi chừ mi xuống để tay lái taọ

Chú tài xế trả số về số không nhưng vẫn đề máy mở cửa xuống nhường tay lái cho Quan Huyện. Mục đích của Quan Huyện đuổi Chú tài xuống là để Quan Huyện rảnh rang một mình với Duyên người tình cũ của Quan Huyện trước khi Quan Huyện gả Duyên cho Cậu Chó em ruột Quan Huyện.

Sau 2 ngày đêm chiếm trọn vẹn tiết trinh của nàng trinh nữ xinh đẹp rồi đẩy lên Thần Kinh nhiều lúc Quan Huyện vẫn mơ thấy người con gái xinh đẹp ấy nhưng vì Quan Huyện vừa là người sợ vợ, vừa là người cẩn thận sợ tai tiếng nên Quan Huyện giữ rất kín tìm cơ hội che dấu kỹ càng mới dám lộ. Còn Duyên nàng biết mình đã bị Quan Huyện cướp tiết trinh, nhưng nàng thấy chẳng thiệt hại chi và cũng chẳng ai biết điều đó nên nàng cũng lặng thinh. Nàng vẫn có cảm tình với Quan Huyện, lần này được về quê thăm cha mẹ lại được Quan Huyện quý trọng Duyên chẳng thấy thắc mắc chi hết.

Ngồi lái xe Quan Huyện bảo Duyên:

- Ngồi trên ni thím Bẩỵ

Duyên không biết làm cách nào leo lên được nên nàng đắp:

- Thôi để em ngồi dưới ni cũng được.

Quan Huyện không chịụ

- Ngồi lên đây em, lâu lắm sáu tháng rồi anh phải xa em ...

Duyên cườI đáp:

- Nhưng làm răng em ngồi lên đó được?

Câu trả lời thành thực của Duyên lành Quan Huyện bật cười:

- Thì leo lên đây ngồi bền cạnh anh đây nè!

Duyên lom khom trèo qua băng. Nàng lùng ngã chúi xuống. Quan Huyện vội thắng xe lại đỡ lấy Duyên. Bàn tay của Quan Huyện đã lợi dụng ngay thân mình người em gái bị Quan Huyện chiếm đoạt tiết trinh từ buổi ban đầụ Duyên ngượng nghịu đỏ mặt liếc nhìn Quan Huyện. Quan Huyện thấy Duyên đẹp tuyệt trần. Ðôi má ửng hồng của nàng càng làm cho nàng tươi đẹp hầu lên. Quan Huyện đỡ Duyên ngồi xuống rồi khẽ tát vào má Duyên nói:

- Hôm ni ở lại Huế ngày mai hảy về.

Duyên ngạc nhiên hỏi:

- Ở mô?

Quan Huyện cười đáp:

- Được rồI, có chỗ ở mà. Ngày mai về nhen em ...

Duyên có vẻ nóng về thăm nhà:

- Lúc mô về đến nhà?

- Mai về.

Duyên im lặng không đắp. Quan Huyện lái xe về phía An Cựu, tại đây Quan Huyện đã có một căn nhà riêng mà Quan Huyện đã mướn từ lâu làm chỗ chơi bời mỗi khi Quan Huyện về Huế. Mấy lần về thăm nhà cha mẹ. Quan huyện định đưa Duyên đến đấy, nhưng vốn tánh cẩn thận Quan Huyện thấy Lụa, vợ của Cậu Chó đi sanh mà chỉ có một Duyên hầu hạ Cậu Chó đưa Duyên đi không được. Cậu Chó vắng Duyên Cậu tru lên thì phiền lắm. Thiên hạ sẽ nghi ngờ, rồi sẽ đến tai Bà Huyện thì thật là nguy hiểm. Quan Huyện đành phải nuốt nước miếng chờ cho đến ngày nay nhân đưa Duyên về quê, Quan Huyện dẫn Duyên về ngôi nhà nị

Trong căn nhà có đầy đủ tiện nghị Quan Huyện có mướn một lão già câm mỗi tháng 1đ80 trông coi căn nhà nị Căn nhà ở sâu trong xòm nhà lá không ai biết Quan Huyện là ai hết. Mỗi lần về Huế Quan Huyện dắt đến căn nhà ni một người đàn bà.

Lần này Quan Huyện đưa Duyên đến. Thấy Duyên xinh đẹp lại có mang, lối xóm tưởng Duyên là vợ Quan Huyện. Quan Huyện cất xe hơi một nơi rồi đi xe kéo về chỗ Duyên ở.

Duyên ngồi trên ghế quan sát căn phòng, Quan Huyện về đến nơi thấy Duyên ngồi buồn một mình bèn sà đến kéo Duyên ngồi vào lòng Quan Huyện hỏi:

- Mấy tháng rồi em có nhớ không?

Duyên lắc đầụ Quan Huyện khẽ tát vào má Duyên nói:

- Sáu tháng rồi ...

Bỗng Duyên ngửng nhìn người anh chồng:

- Ở thế ni lở Mạ biết thì saỏ

Quan Huyện giật mình vì câu hỏi bất ngờ của Duyên. Quan Huyện đáp guợng:

- Mạ làm sao biết được ... Ở đây không ai biết mình là ái hết ...

Duyên gật đầu nói:

- Ờ hỉ.

Quan Huyện cỏ vẻ nóng nẩy trước sắc đẹp của Duyên. Quan Huyện kéo Duyên đứng lên và dục:

- Vô đây em, ngồi ngoài đó người ta đi qua trông thấy kỳ lắm.

Duyên ngoan ngoãn đi theo Quan Huyện vô buồng.

Quan Huyện theo vào giữa lúc Duyên đang lớ ngớ chưa kịp ngồi thì Quan Huyện đã kéo Duyên vào lòng, bàn tay Quan Huyện ôm sát vào người Duyên làm Duyên đỏ mặt quay lại liếc nhìn Quan Huyện. Quan Huyện vẫn trơ trẻn kéo Duyên ngồi xuống, bàn tay Quan Huyện kéo mạnh làm Duyên giật mình vội vàng nắm lấy quần. Nàng khẽ trách:

- Chi mà vội rứạ

Quan Huyện cười nham nhở:

- Vội chi sáu tháng rồi anh xa em.

Duyên trách:

- Ai biểu, tự Quan Lớn hết.

Quan Huyện cau mặt véo Duyên, làm Duyên ái một tiếng:

- Sao em cứ ngạo anh bằng Quan Huyện?

- Quen miệng mất rồị

Quan Huyện nâng bồng Duyên lên giường làm Duyên hốt hoảng:

- Ðể em cởi áo dài đã, ai lại mặc cả áo dài ni lên giường, anh cũng chưa cởi giầy thay quần áọ

Quan Huyện cười khì:

- Ừ hỉ, gặp em là anh cứ cuống lên. Quan Huyện ngồi dậy cởi giầy và thay quần áo ngủ, còn Duyên cởi chiếc áo dài bận chiếc áo cục tay làm nổi cánh tay no tròn trắng trẻo thân hình thật dẹp, những đường cong tuyệt mỹ của Duyên làm Quan Huyện ngắm nghía mãị

Dáng điệu của Duyên thật khêu gợi, Quan Huyện là người có khiếu thẩm mỹ nên khi nhìn thấy Duyên ông không thể ngồi im mà ngắm được nữa, Quan Huyện ôm ghì lấy Duyên hôn. Nàng bẽn lẽn khép nép, ngợng nghịụ Quan Huyện muốn tận hưởng những phút mê ly trên tấm thân ngà ngọc tuyệt mỹ của Duyên nên ông giở tất cả những thứ gì ông đã học được Bà Huyện hay trong sách của mấy nhà sinh lý học Tây Phương đã dạy để tận hưởng. Quan Huyện đã làm cho Duyên cuống lên.

Người nàng cứng đờ ra, mắt nàng lim dim. Quan Huyện làm đến nổi Duyên phải nắm mớ tóc Quan Huyện lôi lên khẽ nói:

- Anh làm em nhột quá ...

Quan Huyện thích thú trước lời khen của Duyên. Suốt một ngày một đêm, Quan Huyện không rời khỏi căn buồng, còn Duyên đã có dịp so sánh giữa Quan Huyện và Cậu Chó. Nàng thấy Quan Huyện chỉ là một chàng thư sinh có nhiều món nghề kỳ lạ, nhưng về sức khỏe thì thua xa Cậu Chó. Những người đàn bà như Duyên khi đã qua tay Cậu Chó rồi thì Quan Huyện dù có ngoại khoa cũng thua xa Cậu Chó. Với Quan Huyện Duyên không còn hứng thú ân ái, không bao giờ thỏa mãn. Nàng hoàn toàn tự động vì không có hứng thú. Những căn bản của Cậu Chó chẳng bao giờ Quan Huyện theo kịp. Cái tánh tò mò muốn hỏI dò sự thật của ngườI Cậu Chó ra sao để gợI hứng cho việc ân ái giữa ông và Duyên nào ngờ Duyên thành thật nói cho Quan Huyện biết cái giá trị siêu đẳng của Cậu Chó làm Quan Huyện tiu nghỉụ
Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật