Săn cave (kỳ 4) Viết tiếp về những thảm cảnh gái quê

Administrator Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Con được khấp khểnh vượt từ Phố Vàng, vào Thục Luyện qua Văn Miếu, Võ Miếu, ra Xuân Đài, vào Kim Thượng, lên Thu Cúc đi qua bạt ngàn những đồi cọ rừng chè. Cọ đang vào mùa ra lá non mỡn, cảnh thì tuyệt đẹp, nhưng lòng thì buồn, đau xót. Đi một chốc Tú ông đồng hành của tôi lại nhớ ra một con đào nào đó từng đáo qua nhà ông nắn bóp cho khách làng chơi rồi bán dâm một thời gian, đến lúc trở thành hàng cũ, các em các cháu lại ra đi để quán của ông chủ được thay máu và tiếp tục "gần xa nô nức yến anh".
Săn cave (kỳ 4)  Viết tiếp về những thảm cảnh gái quê
Ảnh minh họa
Kiếm được gái mới rất khó, các ông chủ thường cứ làm động tác đảo đào, tức là đảo các em "cũ người mới ta" từ quán nọ sang quán kia. Thành thử, hình như địa bàn này có bao nhiêu "đào" chấp nhận bán chôn thì bấy nhiêu người trở thành gái quen của Tú ông.
Chiếc ôtô BKS 29H... rời Võ Miếu được nửa tiếng đường đá lổn nhổn, thì Tú ông dừng lại:
- ... Hay là ghé con Liên, con này là giáo viên cắm bản, nó đi xe máy Tám hai (Cub) xuống nhà tao rồi bảo, chị T. (cũng là giáo viên) chị ấy giới thiệu cháu xuống nhà ông, cháu chấp nhận làm kiếm tiền nuôi con, nuôi thằng Hưng em trai cháu nó đang ở tù. Nó đi khách, ai nó cũng đi. Đi hết ba tháng hè rồi nó nghỉ, lúc nào được nghỉ dài dài nó lại xuống bán dâm. Nó vẫn đi dạy học, nó bảo cháu kiếm ít tiền, đợi vào biên chế ngành giáo dục là cháu bỏ nghề hẳn. Nó sinh năm 1972, cũng băm mấy nhát rồi, nhưng mà đông khách lắm.
... Đây là nhà con Hiên, nó xấu gái nhưng chịu chơi, nó lại khéo khóc lóc nịnh nọt, đông khách ra phết. Bố nó là liệt sĩ, họ Kiều, ông nó người Phúc Thọ, Hà Tây lên đây định cư lấy một bà người Mường. Nó đưa con Tuyến về nhà nó chơi, con Tuyến (người Ba Vì, Hà Tây) cũng là gái mại dâm cùng quán nhà tao, ai ngờ chú con Hiên thích quá, cưới luôn làm vợ. Nó bảo, đấy, làm ở "ổ" với nhau, con Tuyến vắng khách hơn con; nó ít tuổi hơn con, thế mà bây giờ con phải gọi nó bằng thím vì nó bỏ bùa cho chú con mất rồi...
Xe dừng ở cạnh một cái chợ. Vào nhà cô K.T.H (SN 2/2/1978), cô đang ở nhà với chồng, căn nhà bằng nứa bé tẹo trên đỉnh đồi nhìn xuống dòng sông Bứa xanh như nước hến, xanh như sông Gâm miền thượng xứ Tuyên. Có một bè nứa trắng lốp đang qua sông, người ta chăng dây dọc sông rồi người trên bè cứ thế co kéo đẩy bè đi hái chè. H. nhìn xa xăm, chồng H thở dài:
- Vợ chồng cháu ở nhà làm ăn, nó không đi nữa đâu ông ạ.
Tận mục những mỏ gái độc quyền của Tú ông
Để tránh sa vào tự nhiên chủ nghĩa, tránh dẫn độc giả đến cái nhìn quá bi đát trước tình trạng không ít sơn nữ, gái quê đi kiếm tiền bằng con đường mại dâm. Chúng tôi chỉ xin lược trích lại “đầu việc”, những điều mắt thấy tai nghe thâu lượm được trong một chuyến thâm nhập thực tế kể trên.
Bây giờ ngồi nghĩ lại, nội trong mảng hiện thực nhỏ đó, đã có những “kỷ lục”: người có trình độ nhất tự nguyện rời bục giảng đi xe máy xuống nhà Tú ông xin được làm gái bán dâm kiếm tiền “cải thiện” giờ vẫn cứ là có giáo viên cắm bản đã kể. Chúng tôi lên tận xã đó tìm cô, cô vẫn đang cắm ở bản xa, người môi giới cho cô xuống tiếp chúng tôi, rồi kể chuyện rất hồ hởi. Giỏi nhất là cô Ngân người Đoan Hùng, sau thời gian làm điếm, cô đã lấy được một nhà doanh nghiệp gà mờ, giờ làm bà chủ nghênh ngang ở Hà Nội. Trình độ thấp nhất là cô M. ở Kim Bôi, Hoà Bình, trong hợp đồng lao động và cả trong những lá đơn vay tiền (2 triệu đồng) của Tú ông nhằm sửa chữa ngôi nhà dột nát của mình, em bé đã phải điểm chỉ vào văn tự. Hiện giờ, tôi – người viết những dòng này – vẫn giữ lá đơn, ảnh và các dấu điểm chỉ của em như một bằng chứng đáng rơi nước mắt.
Để kiếm được nhiều gái non, gái quê phục vụ cho sới ăn chơi của nhà mình, Tú ông của tôi đã phải thiết lập một đường dây “chỉ chỏ” cực kỳ tinh vi với chân rết kéo khắp nhiều nơi. Tôi đã gặp gỡ nhiều tay chân tuyển gái đem xuống cung cấp cho cái máy nghiền nhân cách của Tú ông. Đó là một tay xe ôm ở Vĩnh Phúc, một gã bán quán người Mường ở Thu Cúc, một bà người miền xuôi Hà Tây lên bán hàng ở dọc đường đi Yên Bái, từng dính líu đến các đường dây buôn người qua biên giới; một giáo viên ở cái xã vào loại xa nhất huyện Thanh Sơn; một ông nguyên làm Trưởng phòng Lao động thương binh xã hội của một huyện miền núi giờ túng kém làm "đồ đệ" cho Tú ông. Đặc biệt hiệu quả trong công việc dẫn mối là một bà tên H., vợ một lãnh đạo xã ở Thanh Sơn, bà này đã nhiều lần đưa gái xuống tận nhà Tú ông rồi ăn ngủ tại “ổ” đó rất vô tư (ngay trong những ngày đầu xuân này, tôi đã chứng kiến hai chị em một cô gái ở xã của bà H. đó dắt díu nhau xuống nhà Tú ông xin hành nghề)...
... Dung, một chủ quán bán hàng ế ẩm ở Thu Cúc nhận lời dẫn đường cho chúng tôi vào bản. Đường cheo leo với những vách núi đá vôi ngờm ngợp cây xanh, rễ cây bủa kín các phiến đá như một vườn đại cảnh kỳ khu. Bản chỉ có vài chục nóc nhà, nằm heo hút sau gần 7 cây số đường lội bộ. Khi chúng tôi có mặt, bản vẫn tối om chưa có điện lưới, nhà cửa lụp sụp, mấy cái thuỷ điện nhỏ chạy bằng sức suối cuối bản cũng chỉ làm nhấp nháy được vài chùm đèn màu trên cành đòa ngày Tết.
Mới mùng 7 tết, nên các em cave về quê vẫn chưa "đi làm" trở lại. Một cô tên là Ngàn kêu ỏm tỏi lên một cách mừng rỡ khi thấy Tú ông và tôi xuất hiện:
- Ối trời ơi, ông lại lên rồi. Quý hóa quá.
Cả người già lẫn trẻ con đều vui mừng một cách khó hiểu. Tú ông ôm lấy Ngàn vừa như cha ông con, vừa như một giống đực ôm một giống cái.
Ngàn năm nay 19 tuổi, đẹp non tơ. Tuy nhiên, cô tân thời đến mức không ai tin cô là con cháu của chính bản Dao này. Ngàn mặc áo đen bó sát người, hở rốn, áo khoét cổ rất sâu để lộ bầu ngực không tròn lẳn như còn đầy đặn xuân sắc, ống tay áo khoét đến tận...bả vai. Tóc nhuộm đỏ. Cô ôm Tú ông rất lành nghề, mấy cậu ăn mặc lịch sự ra dáng là khách chơi cứ đứng nhìn hằm hằm.
Nhưng câu chuyện về đận đầu xuống phố bán trinh của cô thật là cười ra nước mắt. Ông lên đến lần thứ ba thì ông đón cả Ngàn và chị em K – C xuống “bán hàng giải khát”. Một thời gian sau thì cả ba cô tình nguyện bán dâm. Về bản, có người hỏi:
- Cháu xuống đó làm những gì?
Một cô thản nhiên:
- Cháu đi làm cave vui lắm.
Tú ông ngồi đó mà tím ruột bầm gan, ông tìm các lỗ nứt ngoài cửa rừng để chạy trốn. Cũng may là mấy người không nghe rõ. Trời ạ, cô bé nghe người ta nói tới nghề cave, các cô cứ tưởng đó là một nghề sang trọng và hợp pháp. Cô nghĩ mình bán dâm là bất hợp pháp, thì rõ ràng việc cô bán dâm là vi phạm pháp luật, thế là cô nói dối bà con rằng cô làm... cave.
"Ông ơi, cháu về bản làm một cái bùa để cháu "trói" cái thằng mua trinh cháu"
Lại nói chuyện khi xuống tới khu dịch vụ ăn chơi tổng hợp kể trên, Ngàn quyết định phải bán trinh kiếm tiền. Cô thận trọng nói với Tú ông rằng, ông rất tử tế, nhưng con cần bán, giá 6 triệu. ông đừng gọi khách vội, để con về Thu Cúc con nhờ người làm một cái bùa tình, nó đã lấy trinh của con thì nó phải chết mê chết mệt, đem tiền của của nó nuôi con để con bớt khổ. Bấy giờ Ngàn gầy gò và mắt cứ trong veo. Ngàn về làm bùa thật rồi hăm hở xuống khu Nhà nghỉ – matxa. Một tay buôn bán sắt xây dựng giàu có đi chiếc xe Ford màu đen nổi tiếng ăn chơi trong vùng đã quyết định mua đời con gái của Ngàn. Xong việc, Ngàn mua một sợi dây chuyền vàng to đeo ở cổ, hình như đó là ước mơ rất con gái của Ngàn. Về lại "quán" Tú ông, Ngàn trở thành gái bán dâm ăn khách nhất bởi cái thương hiệu gái bản Dao vùng Thu Cúc và cái mác vừa mất trinh ít ngày. Đêm nào cô cũng cầu khấn cho lá bùa hiệu nghiệm. Tú ông thở dài: "Bùa thế chó nào được cái thằng lõi đời chơi gái ấy. Nó vẫn đi xe Ford màu đen, vẫn lùng sục mua trinh. Đời Ngàn đi sâu mãi vào ngõ tối.
Cũng trong chuyến xe máy rời bản Dao đêm đó của Tú ông, ông có chở hai cô gái. Đó là Ngàn và Kim, con gái một bà béo ục ịch từng có tiền án về việc buôn bán phụ nữ và trẻ em qua biên giới. Đói, nghèo, Kim cất bước theo Tú ông đi làm gái mại dâm. Thời gian sau thấy làm ra tiền, cô trở về kéo nốt chị gái mình là Cương đi. Hai chị em đúng là nổi danh tài sắc là con gà đẻ trứng vàng cho Tú ông một thời gian dài. Bây giờ họ đã chuyển qua nhiều địa bàn. Riêng Kim đã thành danh trong sới, đã đủ tiền mua một miếng đất khá rộng ở rìa Thu Cúc.
Mẹ đẻ của hai cô gái bán thân kiếm sống và làm giàu ấy ngồi cười hềnh hệch “bá cáo” với Tú ông rằng: độ này bọn nó về lùng nhiều quá, gái đi làm gái cũng nhiều, nhưng nảy ra đứa nào là người ta đón đi hết. Tú ông thở dài, hoá ra nơi này không còn là địa bàn độc quyền của người khai phá nữa. Mẹ của hai cô gái vẫn thao thao nói về tình hình gái gú ở bản mà hình như chị ta quên mất rằng hai cô con gái của chị vẫn đi làm điếm. Mùng bảy Tết năm nay hai đứa cũng không có nhà, nó đi với thằng nào, bao giờ về có mà ông Trời cũng chẳng biết được đâu.
Rừng đêm buốt lạnh khí đá, hoẵng rừng tác xa vắng, đường đi rì rầm toàn tiếng con gái bản Dao. Hóa ra hôm nay ngoài Thu Cúc có diễn văn nghệ, các cô gái bản Dáy đã ăn cơm từ lúc 5 giờ chiều rồi túc tắc đi bộ ra phố. Có khi tám giờ họ mới ra tới đường nhựa, có khi sáng bảnh mắt rồi họ mới gõ cửa đòi bố mẹ cho vào ngủ. Gặp khách lạ, cô nào cũng nấp sau lưng bạn cười hích hích. Mấy câu tiếng Mường lõm bõm của tôi đang cấu chí vào màn đêm có những ánh nhìn sơn nữ, thì bỗng dưng Tú ông thở dài dội một gáo nước lạnh vào tôi:
- Hai con đi rừng chơi, một con bỏ xới cũ về Nam Định làm điếm. Thế là chuyến đi Thu Cúc này chả đón được “con” nào.
Tôi thấy đau, nỗi đau sau một đêm gái quê thành gái điếm...
Đ.D.H
Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật