
Góc phố ngày xưa giờ anh không còn đứng đợi. Đường anh đi không được gọi tên em. Quá khứ nhạt nhòa hình bóng em thôi không ẩn hiện. Mỗi bước đường đời là mỗi bước cách xa. Ai chưa từng yêu thì chưa một lần biết cảm nhận nét đẹp trong tình yêu. Tình yêu cho ta lúc giận, lúc hờn, rồi lại vui, hay cho xa chút thôi sao thấy lòng nhớ và thương yêu quá.
Tình yêu nó như một phép mầu an ủi sẻ chia, giúp người mình yêu thay đổi, vươn lên trong nỗi lo toan cuộc sống đời thường. Tất cả được khắc ghi trong tim, ký ức, nhớ mãi theo dòng thời gian rồi xa lắm mới đi vào quá khứ.
Tình yêu đẹp như thế đó, nhưng tình yêu đôi lúc cũng tàn nhẫn lắm, khi nó đi mang theo những chuỗi ngày dài của hạnh phúc, những khắc khoải chờ mong nhạt dần. Niềm tin yêu biến mất, giờ lưu lại trong lòng nỗi quặn đau, chia tay trong nước mắt.
Trách ai đây? Trách nhau hay trách cuộc đời nghiệt ngã, không cho ta như ước mơ. Những tưởng sẽ là của nhau, sẽ bên nhau, ngờ đâu nay chỉ toàn là ảo mộng mà mỗi một vết thương là một sự trưởng thành trong nhau phải không em?
Cuộc đời luôn là thế, hợp rồi sẽ tan là lẽ thường tình. Tình đến thì ngẫu nhiên, đi thì tất nhiên. Anh chỉ biết cảm ơn cuộc đời mang đến nghịch cảnh, để thử thách lòng chân thật, hiểu nhau hơn về mình và người mình yêu. Người ta bảo “giữ người ở lại chứ ai muốn giữ người ra đi” giờ chỉ biết chúc nhau thôi. Anh chúc em luôn may mắn, hạnh phúc trong tình yêu mới, em nhé.