Phép mầu cho một cô gái bị tai nạn máy bay?

Kitty Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Ngày 12/1/1972, họ đã tìm thấy th‌i th‌ể mẹ tôi, sau đó tôi phát hiện rằng mẹ tôi cũng sống sót từ vụ tai nạn máy bay nhưng bà bị thương rất nặng nên không thể di chuyển và đã qua đời chỉ vài ngày sau đó. Tôi đau khổ khi mường tượng đến những ngày cuối đời của mẹ sống trong đói khát và thương tích đầy người. Ơn Chúa, chúa đã đem linh hồn của mẹ để chỉ đường cho tôi được sống sót.
Phép mầu cho một cô gái bị tai nạn máy bay?
Bà Juliane Koepcke trở lại nơi xảy ra tai nạn máy bay vào năm 1998

“Có rất nhiều trường hợp con người đã sống sót một cách tài tình trong những điều kiện thảm hoạ khó tin và Juliane Koepcke là một trong những người như thế. Năm 17 tuổi, cô gái cận thị này đi máy bay cùng mẹ, ai cũng cảm thấy hạnh phúc và không hề có chút ưu tư nào.

Khi máy bay chở khách đang bay trên một khu rừng mưa nhiệt đới ở Peru thì trời đột nhiên chuyển mưa, sấm chớp chói loà, một tia sét cực mạnh đã đánh trúng vào chiếc máy bay. Tất cả hệ thống điện bị hư hại nhanh chóng, chiếc máy bay rơi xuống đất và vỡ tan thành nhiều phần.

Rơi từ độ cao 2 dặm xuống đất, tưởng như cầm chắc cái chết, song Juliane Koepcke vẫn sống dù bị thương khắp người. Cuộc chiến sinh tồn của cô cuối cùng đã chiến thắng, và phép lạ mà cô luôn âm thầm cảm nhận, đó chính là sợi dây yêu thương tha thiết với người mẹ của cô.

Câu chuyện dưới đây chính là hồi ức sau 40 năm của cô thiếu nữ 17 tuổi ngày ấy”.

Tái sinh trên “Địa ngục xanh”

Đó là đêm Giáng Sinh của năm 1971, khắp đường phố mọi người hối hả về nhà để dự buổi tối Giáng Sinh ấm cúng với các thành viên trong gia đình của mình, chúng tôi cũng không ngoại lệ, nhưng máy bay đã bay trễ tới 7 tiếng đồng hồ khiến tất cả mọi người mệt mỏi và tức giận.

Cuối cùng, máy bay cũng cất cánh, đang bay yên lành, bỗng chúng tôi cảm nhận một cái gì đó không bình thường, cơ trưởng báo với chúng tôi rằng máy bay chúng tôi đang tiến vào một vùng nhiễu động gió có mây dày đặc, nhưng mọi thứ vẫn trong tầm kiểm soát, dù cố nhìn qua song cửa kính, chẳng ai biết mình đang bay đi đâu. Hành khách cũng có vài người tỏ ý lo lắng, nhưng ai cũng nghĩ là thời tiết bất thường sẽ dần qua đi.

Mẹ tôi cũng có chút lo âu, song tôi thì chẳng hề gì, bởi đơn giản tôi thích cảm giác bay bổng giữa bầu trời. Nhưng sự lo lắng của mọi người chợt trở nên rõ ràng hơn, đúng là có một cái gì đó không bình thường đang xảy ra.

Có một sự nhiễu loạn không khí nào đó bởi chiếc máy bay bắt đầu chao đảo rồi lắc mạnh lên xuống từng hồi, những bưu kiện và hành lý rơi từ ngăn để đồ trên đầu xuống đất, quà tặng, hoa và bánh Giáng Sinh bay tứ tung trong khoang máy bay. Hành khách bắt đầu nháo nhác như tìm hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

Khi nhìn thấy những tia sét loằng ngoằng kín cả bầu trời bủa vây xung quanh chiếc máy bay, tôi đã không còn bình thường được nữa mà đã chuyển sang trạng thái sợ hãi. Hai mẹ con tôi nép mình gần nhau hơn và chẳng thể thốt lên điều gì.

Những hành khách khác bắt đầu khóc, tiếng khóc dần to hơn và rất nhiều tiếng la hét vang lên. Khoảng 10 phút sau đó, tôi nghe có tiếng nổ lớn và nhìn thấy một tia sáng chói loà ở động cơ bên trái máy bay. Mẹ tôi thì thào vào tai tôi:

“Thế là hết, hết thật rồi”. Đó là những từ cuối cùng mà tôi nghe từ mẹ. Chiếc máy bay bắt đầu lao xuống đất, nó lao nhanh và chúi nguyên phần mũi xuống, rơi trong vô vọng. Không gian trong máy bay đen đặc, người ta gào thét trong sợ hãi tột độ, kế đó một tiếng ầm vang lên khô khốc, đầu tôi như lặng câm.

Mọi tiếng ồn đột nhiên tắt ngóm, tôi bị hất tung ra khỏi máy bay. Tôi như rơi tự do trong khi cả c‌ơ th‌ể vẫn đang bị trói chặt trong ghế ngồi. Trong khoảng không yên tĩnh chỉ còn lại tiếng thì thào của gió là thứ duy nhất mà tôi có thể nghe thấy.

Tôi nhìn xung quanh chẳng còn thấy ai cả, có lẽ mọi người đã thật sự chết rồi, còn lại mình tôi cô độc hoàn toàn. Khi rơi xuống tôi đã may mắn được những cành cây giữ lại, dưới tôi là những tán lá rừng già xanh rậm rịt một màu.

Cố nhoài người ra khỏi chiếc ghế, dùng chút sức lực còn lại, tôi níu người cố gắng trượt theo đám dây leo chằng chịt để xuống đất. Rồi tôi bất tỉnh và chẳng còn biết chuyện gì đang xảy ra.

Tôi mên man suốt một ngày và chỉ thức giấc vào ngày hôm sau, khi tỉnh dậy tôi nhìn lên, trên kia tán lá rừng già đan chặt nhau cản ánh sáng mặt trời. Suy nghĩ đầu tiên lướt nhanh trong đầu tôi: “Tôi đã sống sót từ tai nạn máy bay rơi”.

Tôi bất giác nghĩ tới mẹ, và hét lên thất thanh: “Mẹ ơi..ơi..ơi!”. Nhưng đáp lại lời tôi là âm thanh u tịch của rừng già. Chẳng còn ai cả ngoài tôi. Lạy Chúa! Tôi bị gãy xương đòn và một số vết cắt sắc trên đôi chân của mình nhưng những vết thương không nghiêm trọng cho lắm.

Sau đó, tôi còn biết thêm rằng mình đã bị đứt dây chằng đầu gối nhưng tôi vẫn có thể lò dò đi được. Trước khi xảy ra tai nạn máy bay, tôi đã sống một năm rưỡi cùng cha mẹ trong một trạm nghiên cứu nằm chỉ cách nơi xảy ra tai nạn khoảng 30 dặm đường.

Tôi đã học và biết rằng cuộc sống ở một rừng mưa nhiệt đới không quá nguy hiểm như mọi người đã tưởng tượng. Nó không phải là địa ngục xanh như thế giới vẫn thường nghĩ đến.

30 con giòi và cuộc chiến sinh tồn hãi sợ

Vài ngày sau vụ tai nạn, tôi có thể nghe thấy tiếng động cơ của các máy bay quần thảo trên đầu nhằm tìm kiếm xác chiếc máy bay xấu số nhưng đây là một khu rừng rậm bạt ngàn, bản thân tôi không thể nhìn thấy họ.

Hy vọng đoàn tụ cùng cha tôi xem ra rất mong manh. Lúc đó, tôi mặc chiếc váy ngắn không có tay áo và đi đôi dép xăng-đan trắng.

Tôi bị mất một chiếc dép, do thị lực của tôi rất kém nên phải thường xuyên sử dụng kính, nhưng thật không mayvì đôi kính đã bị rơi mất đâu đó rồi, vì thế tôi đã sử dụng chiếc dép còn lại để kiểm tra mặt đất phía trước khi tôi muốn đi.

Việc đi lại chậm rãi không chỉ do vết thương của tôi mà vì tôi còn phải mò mẫm đề phòng lũ rắn độc, trong các khu rừng già, lũ rắn thường hay ngụy trang trông giống như những chiếc lá khô trên cây và cả trên mặt đất mà nếu không biết sẽ bị chúng cắn trúng.

May mắn cho tôi là tôi đã không gặp lũ rắn hoặc có thể tôi đã không nhìn ra chúng. Tôi tìm thấy một con lạch nhỏ và quyết định lội xuống nước để đi như thế còn an toàn hơn vì đi trên cạn rất nguy hiểm.

Lần mò trong rừng, tôi đã bắt đầu cảm thấy đói. Tại nơi xảy ra tai nạn, tôi tìm thấy một túi kẹo. Nhưng khi ăn hết kẹo, tôi cũng chẳng còn gì để ăn và bản thân tôi từng nghĩ mình sẽ chết rũ xương vì đói. Tôi bắt đầu tìm các quả dại bên mép lạch để ăn và dùng tay hớt nước từ con lạch lên để uống.

Một ngày trong rừng thời tiết thật là kỳ quặc, lúc nóng, lúc ẩm ướt, lúc lại mưa, mưa có khi bất chợt vài lần. Nắng mưa thất thường khiến người tôi đau ê ẩm, nhưng cực nhất là ban đêm, khí hậu rất lạnh lẽo, tôi hầu như tê cứng cả người một phần vì nỗi cô đơn, phần nữa cũng bởi tôi chỉ mặc độc chiếc váy mỏng manh trên người.

Sang ngày thứ tư, tôi nghe thấy tiếng hạ cánh của một con Kền Kền, tôi biết loài chim này vì nó hay xuất hiện tại nơi làm việc của cha mẹ tôi. Hễ nơi đâu có xác chết là nơi đó có loài chim này xuất hiện, tôi ám ảnh khi nghĩ đến điều đó, và tôi biết sẽ có rất nhiều xác người từ vụ tai nạn máy bay.

Khi tôi rẽ vào một nhánh của con lạch, tôi nhìn thấy một băng ghế với 3 xác người, đầu họ cắm xuống đất. Tôi thét lên thất thanh vì sợ hãi, thần kinh hoảng loạn, miệng lưỡi líu lại, tay chân run lên cầm cập. Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy xác người chết.

Tôi ngờ rằng mẹ tôi rất có thể là một trong 3 xác người này, lấy hết can đảm, tôi dùng một cây gậy lật một xác chết nữ lên, thứ đầu tiên tôi nhìn thấy là các móng tay của xác chết nữ được sơn bóng trong khi mẹ tôi chưa bao giờ sơn móng tay của mình.

Ngay khi biết rằng bà ấy không phải là mẹ mình, tôi đã bớt sợ hãi và căng thẳng nhưng trong một thoáng cảm giác xấu hổ lại hiện về bởi vì tôi đã nghĩ đến mẹ chết trong khi sự sống còn của bà còn không được chắc chắn cho lắm.

Đến ngày thứ 10, tôi trôi dạt ra rìa một con sông lớn. Lúc này, tôi cảm thấy cô đơn thực sự, tôi như lọt vào một thế giới khác, hoàn toàn biệt lập với nền văn minh của con người. Có lúc tôi bị ảo giác khi nhảy cẫng lên vì mừng, vì nhìn thấy mơ hồ một chiếc thuyền lớn đang tiến đến.

Lần hồi mãi, tôi cũng nhìn thấy một lối mòn nhỏ trong rừng già, ở đó tôi tìm thấy một túp lều nhỏ lợp mái bằng lá cọ, ngoài cửa đặt một cái động cơ và một ít xăng. Tôi có một vết thương trên cánh tay phải của mình.

Từ vết thương, tôi kinh hoàng khi nhìn thấy bò nhung nhúc những con giòi dài khoảng 1cm. Tôi nhớ có lần con chó nhà tôi bị nhiễm trùng và cha tôi đã xát dầu hoả vào vết nhiễm trùng cho nó. Như một cái máy, tôi cũng lấy xăng xát vào chỗ nhiễm trùng trên tay của mình.

Khi tôi xát xăng lên vết thương, một cơn đau dữ dội làm tôi cứng cả người khi mà lũ giòi bắt đầu ngọ ngậy trong vết thương. Tôi cắn chặt môi, tìm cách gắp ra khoảng 30 con giòi, chẳng hiểu sao lúc đó tôi quên sạch đi nỗi sợ hãi mà lại tự hào vì hành động của mình.

Mệt lả người, tôi quyết định ngủ qua đêm trong túp lều. Ngày hôm sau, tôi nghe thấy tiếng nói của vài người đàn ông mà cứ ngỡ như các thiên thần đang vẫy gọi. Họ im bặt khi nhìn thấy tôi. Họ ngỡ tôi là một vị Thuỷ Thần – một vị thần lai có hình dáng đuôi cá heo với mái tóc vàng, da trắng.

Tôi nói với họ về vụ tai nạn máy bay bằng tiếng Tây Ban Nha, họ đã tận tình chăm sóc vết thương cho tôi, cho tôi cái gì đó để ăn và đưa tôi trở lại cộng đồng. Một ngày sau khi tôi được giải cứu, tôi chảy nước mắt khi nhìn thấy cha.

Lúc đó hai cha con chẳng nói được gì ngoài việc ôm nhau thật chặt. Vài ngày sau đó, cha tôi đem đến cho tôi thông tin về mẹ.

Ngày 12/1/1972, họ đã tìm thấy th‌i th‌ể mẹ tôi, sau đó tôi phát hiện rằng mẹ tôi cũng sống sót từ vụ tai nạn máy bay nhưng bà bị thương rất nặng nên không thể di chuyển và đã qua đời chỉ vài ngày sau đó.

Tôi đau khổ khi mường tượng đến những ngày cuối đời của mẹ sống trong đói khát và thương tích đầy người. Ơn Chúa, chúa đã đem linh hồn của mẹ để chỉ đường cho tôi được sống sót.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật