Khái niệm đông lạnh người xuất hiện từ thập niên 40 của thế kỷ trước. Tuy nhiên, các thí nghiệm ban đầu trên động vật không đạt được kết quả như mong đợi.
Đầu thập niên 90, một nhóm các nhà khoa học Nga, do viện sĩ V. Kovanov lãnh đạo, đã cố gắng phát triển công nghệ sinh hàn và hồi sinh. Dù nhóm nghiên cứu đã đạt được một số thành công, nhưng gặp khó khăn lớn trong việc ngăn chặn sự hình thành băng trong các tế bào cơ thể.
Sau khi nhóm của Kovanov tan rã vào năm 1994, nhà khoa học Pavel Scherbakov đã tái lập nhóm nghiên cứu và hợp tác với Giáo sư V. Telpukhov. Họ tiên phong trong việc sử dụng hỗn hợp các khí trơ (argon, krypton và xenon) thay cho các chất cryoprotector truyền thống. Các khí này khi đông lạnh không hình thành tinh thể băng sắc bén, giúp bảo quản mô và cơ quan nội tạng tốt hơn.
Một thí nghiệm đáng chú ý là việc đông lạnh một con chuột trong môi trường khí trơ ở -196°C và sau đó giải băng lên 0°C. Quả tim của chuột được cấy ghép thành công sang một con chuột khác và bắt đầu đập trở lại. Tuy nhiên, việc hồi sinh toàn bộ cơ thể chuột vẫn chưa thể thực hiện được do các bong bóng khí trơ gây trở ngại trong mạch máu khi nhiệt độ tăng.
Mặc dù đạt được những tiến bộ đáng kể, việc áp dụng công nghệ này cho con người vẫn đối mặt với nhiều thách thức, bao gồm cả vấn đề bong bóng khí trơ và các rào cản pháp lý.
Theo Scherbakov, vấn đề chính hiện nay là điều chỉnh thành phần hỗn hợp khí, áp suất và tốc độ làm ấm để tránh hiện tượng sinh ra quá nhiều khí trong cơ thể. Các nghiên cứu vẫn tiếp tục để giải quyết những thách thức này.
Dù còn nhiều trở ngại cần vượt qua, tiềm năng của công nghệ sinh hàn không đóng băng hứa hẹn mang lại hy vọng lớn lao cho tương lai. Một ngày nào đó, con người có thể thực sự "thức giấc" sau 100 năm đông lạnh, khi khoa học đã tiến bộ đủ để chữa trị các bệnh nan y hiện nay.
Tuy nhiên, cho đến khi các vấn đề pháp lý và kỹ thuật được giải quyết, việc hồi sinh toàn bộ cơ thể người vẫn còn là một chặng đường dài phía trước.