Tôi năm nay 36 tuổi, đã kết hôn với chồng cũ được 10 năm. Cuộc hôn nhân này luôn được người ngoài coi là một cặp đôi kiểu mẫu nhưng thực chất chúng tôi đã ầm thầm chiến tranh lạnh suốt 3 năm.
Ba năm qua, chúng tôi sống như những người xa lạ dưới cùng một mái nhà, hành hạ, làm tổn thương nhau. Cuối cùng, sau nhiều lần cãi vã và thỏa hiệp, chúng tôi quyết định chấm dứt cuộc hôn nhân này.
Ngày ly hôn, trời có mưa nhẹ, chúng tôi lặng lẽ đi đến tòa án. Sau khi hoàn tất các thủ tục, chồng cũ đột nhiên nói muốn đãi tôi một bữa, đây sẽ là bữa ăn cuối cùng của cả hai trước khi đường ai nấy đi. Tôi đồng ý. Suy cho cùng thì chúng tôi từng yêu nhau rất nhiều và ít nhất cả hai cũng nên để lại cho nhau những kỷ niệm đẹp.
Trên bàn ăn, cả hai cố gắng duy trì bầu không khí thoải mái nhất và trò chuyện về mọi chuyện đã qua. Sau bữa ăn, chồng cũ ngỏ ý chở tôi về nhà, nhưng tôi từ chối:
- Dừng ở đây thôi, dù sao chúng ta cũng không còn là vợ chồng nữa. Em không muốn tiếp tục nhận sự quan tâm từ anh nữa. Từ nãy về sau, chúng ta đường ai nấy đi.
- Được rồi, sau này em hãy chăm sóc tốt cho bản thân nhé.
Chồng cũ thở dài nói.
Đúng lúc tôi đang định xoay người rời đi, anh đột nhiên móc ra từ trong túi áo một tấm thẻ và nói:
- Như tòa án đã phân xử, nhà để lại cho em, con cũng do em nuôi dưỡng và anh phải chi trả tiền cấp dưỡng. Tính tài sản chung của hai vợ chồng chia đôi và tiền cấp dưỡng cho con cũng khoảng 1,5 tỷ. Nhưng anh sẽ đưa thêm cho em 500 triệu để bù đắp cho những hi sinh của em trong những năm qua. Anh đã chuẩn bị tấm thẻ này từ trước rồi, định chở em về nhà rồi mới đưa, nhưng em kiên quyết từ chối thì anh đưa luôn.
Cảm xúc trong tôi rất hỗn loạn. Không ngờ anh muốn ly hôn với tôi từ lâu rồi nên đã chuẩn bị chu đáo trước mọi thứ, không ngờ anh muốn nhanh chóng cắt đứt với tôi đến vậy. Bầu không khí chìm trong im lặng. Sau một hồi trầm ngâm, chồng cũ nói tiếp:
- Thực ra anh còn có một tin khác muốn nói cho em biết.
Vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc khiến tôi có chút lo lắng.
- Tin gì?
- Anh bị ung thư phổi, giai đoạn cuối.
Chồng cũ nói xong liền đưa thẻ cho tôi.
Nghe tin này, tôi choáng váng tới bủn rủn chân tay rồi ngã quỵ. Tôi nghĩ tới những chuyện trong quá khứ, từ ngày đầu tiên chúng tôi gặp nhau, những khoảng thời gian hạnh phúc cả hai trải qua cùng nhau và những lần cãi vã vì những vấn đề tầm thường. Bao nhiêu kỉ niệm, bao thăng trầm, cứ ngỡ như mới ngày hôm qua.
Tôi cầm tấm thẻ trên tay mà không cầm được nước mắt. Chồng cũ nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
- Đừng khóc, ít nhất chúng ta cũng từng hạnh phúc bên nhau.
Nói xong, anh quay người rời đi, bóng lưng cô đơn trong mưa.
Tin tức chồng cũ nói khiến tôi ngã quỵ. (Ảnh minh họa)
Lúc đó tôi đã hiểu tại sao chồng cũ lại đưa cho tôi số tiền này. Anh ấy biết về căn bệnh của mình và anh muốn mẹ con tôi có cuộc sống tốt hơn sau khi rời xa anh ấy.
Tin tức này đã giáng cho tôi một đòn mạnh mẽ. Tôi phải đối mặt với với chuyện này thế nào đây?
Cả đêm hôm đó tôi ngồi một mình trong phòng khách, nhìn mưa ngoài cửa sổ và suy nghĩ rất nhiều. Tấm thẻ nằm trên bàn như một quả tạ.
Những ngày sau khi ly hôn, tôi thường nghĩ đến chồng cũ, nghĩ đến nụ cười và sự dịu dàng của anh. Và mỗi khi nghĩ đến tình trạng của anh, tim tôi lại đau như bị kim đâm. Cuối cùng, sau nhiều ngày suy nghĩ, tôi nhấc điện thoại lên nhắn tin cho chồng cũ:
- Chồng ơi, em sẽ về bên anh. Chúng ta cùng nhau vượt qua khó khăn này nhé?
Lúc đó, cuối cùng tôi cũng hiểu rằng ly hôn không thể xóa nhòa tình cảm giữa chúng tôi. Dù sống hay chết, chúng tôi sẽ là những người không thể tách rời trong cuộc đời nhau. Và tình cảm sâu sắc này sẽ còn mãi trong tim, trở thành kỷ niệm quý giá nhất của cả hai.