***
Tiếng chuông điện thoại báo thức cài đặt bài hát nó thích,tiếng bếp núc lạch cạch, mùi đồ ăn thơm phức và cả tiếng của mẹ gọi đứa con gái 15 tuổi với thói quen thích ngủ nướng dù đó là một ngay đầu tuần...
- Linh ơi! Dậy đi. Trễ giờ làm rồi này
- Dạ.................. Miệng ngáp ngáp, mắt lim dim ngó đồng hồ. Đã 6h45’- nghĩa là cái chuông báo thức điện thoại đã reo đến lần thứ 3, nó vẫn đang mơ màng.
Vâng đứa con gái 25 tuổi với thói quen ngủ nướng ấy là tôi. Lật đật dậy thay đồ, tôi đánh răng rửa mặt , ăn sáng và chuẩn bị cho một tuần làm việc mới. Đó là một ngày đẹp, tôi nghĩ vậy nhưng hẳn là sẽ nóng, tôi cá là thế. Đừng nghĩ tôi thông thái bởi đơn giản miền nam lúc nào cũng nắng, chỉ đơn giản mùa này buổi sáng luôn ấm áp và trưa thì khi nào cũng chói chang. Biết đâu đó, đang nắng chói chang là thế, bất chợt ập đến một cơn mưa. Miền Nam luôn thế, có những thứ bất ngờ mà chẳng ai đoán biết trước, như những cơn mưa. Hay cả...cuộc đời tôi. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu sau cơn mưa sẽ có những cầu vồng chăng??? Cũng chẳng ai biết trước được, bởi lẽ chẳng phải những cơn mưa nào phía sau nó cũng là cầu vồng.
Tôi vội vã lên công ty, đầu tuần nên có hàng tá việc phải làm.Nếu như là trước, tôi sẽ bắt đầu một tuần mới bằng một tiếng than dài. Vì có lẽ, đầu tuần với tôi là một thứ mệt nhọc. Nhưng giờ thì khác, tôi lại hào hứng đến lạ. Có ai đó thắc mắc, dạo này tôi có vẻ hăng say làm việc và cũng cười nhiều. Có lẽ, mọi người đang nghĩ tôi rất yêu đời và lạc quan. À há! Cũng đúng thôi với cái cách tôi thể hiện chẳng ai lại không nghĩ thế. Nhưng chẳng ai biết trong lòng tôi...đang có những cơn giông.
Như thường lệ, tôi sẽ luôn mở facebook để xem thông báo và cả tin nhắn của ngày hôm qua. Tôi biết có những cú đêm săn mồi vào ban đêm và mấy thằng bạn của tôi cũng là những tên bắn tỉa thiện xạ. Tôi thì không phải là con mồi dễ nuốt nhưng vẫn có một vài con cú rình mò để chộp khi thấy light của tôi còn phát sáng. Tôi luôn để light sáng ngay cả khi đi ngủ, nói một cách khác tôi cũng chẳng khác nào một con cú đêm "chập chờn". Tôi like, thả tim hình ảnh và bài viết mới của mấy đứa bạn và cả bạn "lạ" - những người bạn tôi chưa một lần nói chuyện. Và kết thúc lượt dạo quanh ấy luôn là một cái nick facebook quen, nhưng tôi đã không còn bật chế độ theo dõi. Như thường lệ sẽ là vào album xem dạo quanh một lượt những hình ảnh mà có lẽ tôi không đếm được những lần tôi nhìn nó. Vẫn chỉ là những hình ảnh đó, cái nụ cười ngây ngô của một thằng nhóc mới bước vào cổng trưởng đại học, cho đến những hình ảnh lần đầu tiên đi phượt xa cùng những người bạn, hay hình ảnh lần đầu tiên chụp ảnh đi làm thiện nguyện, lần đầu tiên chụp chung hình bên những người bạn ở chỗ làm mới...Tôi biết đã có rất nhiều tấm hình đằng sau đó đã bị ẩn giấu, có thể trong tym, cũng có thể chỉ là ...chế độ xem. Đôi khi tự vui, tự huyễn hoặc với những cảm xúc của mình, tôi cứ sống mà chẳng để ý những thứ xung quanh. Cứ nhìn những tấm hình ngây ngô, trẻ con của cậu tôi lại cười. Tôi cười với nụ cười của những tấm hình đấy nhưng sao mắt tôi cay cay, tim tôi cũng chợt nhói đau với những thứ cảm xúc miên man của bản thân. Tôi tự nhắc mình không được khóc chí ít là trong lúc này. Cố nuốt nước mắt chảy ngược vào trong, tôi tự nhủ "Mình cần phải mạnh mẽ".
Tôi sắp xếp lại đống tài liệu, hệ thống bảng màu để chuẩn bị sơ đồ cho tổ cắt và mở mail xem kế hoạch sản xuất trong tuần, với hi vọng hàng đủ nhiều để tôi có thể bù đầu trong công việc, đủ bù đầu để không nhớ đến những điều gì khác. Nếu ai đó nghĩ rằng tôi là một đứa chăm chỉ thì xin thưa là không. Bởi lẽ, tôi chỉ muốn bận rộn trong lúc này thôi. Tôi cần thời gian để tịnh tâm lại. Mọi thứ thật chẳng dễ dàng với tôi.
Chuẩn bị mọi thứ công việc xong xuôi, tôi không quên nhắn vài cái tin cho mấy chị đại của mình vài câu chúc đầu tuần.
(tôi): "chúc chế đầu tuần vui vẻ"
(Phạm): "Chế cũng chúc em tuần mới vui vẻ"
(Tôi): "Chúc chế đầu tuần vui vẻ, mua may bán đắt"
(Andy Nguyễn): " ừa. Chế cũng chúc em làm việc tốt, buôn bán thuận lợi."
(Tôi): "Em cảm ơn chế"
(Andy Nguyễn): "À quên! Chiều chế qua lấy hàng nhé"
(Tôi): "ok chế"
Đầu tuần, mấy chị đẹp trong văn phòng tôi lại rôm rả với những câu chuyện của ngày hôm qua – chủ nhật.Ai cũng như tranh nhau kể về những thú vui ấy.Còn tôi, chẳng có gì để bàn. Bởi chủ nhật của tôi luôn là ở nhà phụ mẹ lấy hàng trên các công ty hoặc là đi làm nhà hàng tiệc cưới – Nơi tôi gặp cậu lần đầu tiên.
...
- Chị ơi! Chị biết tiêu và xì dầu ở đâu không?
- Em vào trong bếp nhé, cần gì vào đó lấy. – Tôi quay lại nhìn cậu nhóc với mái tóc che gần tới mắt đang hướng về phía tôi vẻ thành khẩn.
- Ở đâu hả chị? Em mới vào làm nên không biết chỗ nào.
- Em theo chị... - Tôi dẫn cậu nhóc và chỉ cho cậu những chỗ để đồ cần thiết. Dù thực ra tôi cũng chỉ làm trước cậu 3 buổi, nhưng tôi cũng kịp tìm hiểu vài thứ cần thiết.
- ...
- Đây là chỗ để chén (bát) đĩa...
- ...
- Đây là chỗ em lấy các loại rau thơm, chanh hay ớt...
- ...
- Còn chỗ này em lấy các loại gia vị. Nếu thiếu thứ gì thì em hỏi sư phụ nhé! – Tôi chỉ tay về hướng lão đại – anh đầu bếp của nhà hàng nơi tôi làm.
- Dạ. hì hì
- Em sinh năm bao nhiêu?
- Em sinh năm 95. Chị sinh năm bao nhiêu?
- Chị sinh năm 93 nhưng trên giấy khai sinh chị sinh năm 94. Em còn đi học không?
- Có chị.
- Năm mấy rồi?
- Năm hai chị. Chị còn đi học không hay đi làm rồi.
- Chị đang đi học. Em học Giao thông vận tải à?
- Dạ không. Em học nông lâm.
- Oh! Nông lâm. Nhà hàng mình cũng có nhiều bạn học nông lâm lắm. Thôi đi làm việc đi, chị qua phụ mấy chị chuẩn bị đồ.
Hơn 3h chiều
- Chị ơi!
- ... - Tôi ngoái đầu nhìn quanh một vòng, và thấy thằng nhóc hồi sáng đang chạy về phía tôi. Em ở gần đây hay sao mà lại đi bộ?
- Dạ không. Em đi bộ ra trạm xe buýt. Em ở trong ký túc xá của trường. Chị ở trọ gần đây không hay đi đón xe buýt.
- Trước chị trọ gần trường nhưng trên thành phố nên mắc quá, chị chuyển về đây trọ. Sáng bắt xe buýt lên trường. Chị ở kia kìa – tôi chỉ tay về hướng dãy nhà trọ 3 tầng nằm sát lề đường, gần ngã tư.
- Thế thì cũng gần nhỉ.
Vèo ..... – có tiếng xe máy chạy vội đi qua suýt trạm tay lái vào bả vai tôi. Khi tôi kịp định hình lại điều vừa xảy ra thì tôi đã được kéo vào sát lề đường. Vì đoạn đường về nhà trọ tôi gần trợ, nên vỉa hè dành cho người đi bộ hầu như bị lấn chiếm để xe và các thứ hàng hóa. Đoạn đường chợ đông lại hẹp nên tôi phải đi dưới lòng đường nhưng cố gắng đi sát bên lề để không lão xe ẩu tả nào va vào tôi. Vậy mà hôm nay, tôi đã thoát khỏi "lưỡi hái" của mấy lão chạy xe, không phải vì tôi đi sát bên đường mà vì có một boy đẹp trai ở bên.
- Chị có sao không?... Cậu nhìn tôi một lượt, ánh mắt vội vã thoáng chút lo lắng nhìn tôi.
- Uhm... chị không sao.
- Thôi chị đi vào trong đi, để em đi bên ngoài cho. - Cậu kéo cánh tay tôi vào trong để tôi đi bên phải cậu
- Uhm... - Tôi bất chợt khựng lại sau vài giây, bởi cái cách cậu làm, cách cậu nói... và cả cách cậu quan tâm. Tôi bất chợt nghĩ về cách người yêu tôi đã đừng làm với tôi, cũng ánh mắt như thế, cử chỉ như thế. Nó làm tôi cảm thấy an toàn nhưng nghĩ lại những thứ đã trải qua bên người ấy, tôi lại nghĩ, có lẽ với ai cậu cũng vậy.
Cậu tên Trung. Như tôi đã nói, cậu kém tôi tới hai tuổi. Và ở nhà hàng, tôi có thêm một cặp bài trùng. Tôi gặp câu khá thường xuyên tại nhà hàng, vì hầu như chủ nhật nào chúng tôi cũng đều đi làm. Là sinh viên nên tôi có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn, tối đi dạy thêm, chủ nhật lại đi làm nhà hàng tiệc cưới. Chúng tôi trao đổi số điện thoại của nhau, nói chuyện nhiều hơn, thân thiết hơn. Tôi chia sẻ với cậu nhiều thứ, trên trời dưới đất. Dường như giữa chúng tôi không có nhiều khoảng cách. Tôi luôn kể cậu nghe về người yêu của tôi, về những lần tôi hẹn hò, về những câu chuyện khi chúng tôi đi ăn cùng nhau và kể cả những nỗi buồn người đó mang lại.
...
Người yêu tôi hơn tôi 10 tuổi, anh làm kỹ sư cơ khí, chúng tôi gặp nhau cách đây 9 năm trước, trong một lần đám cưới của anh họ. Chúng tôi cảm mến nhau ngay lần gặp đầu tiên, có lẽ bởi cách anh nói chuyện chín chắn nhưng hài hước, đủ để thôi miên một đứa học sinh lớp 10 như tôi. Chúng tôi yêu nhau nhưng lại bị ngăn cản bởi khoảng cách địa lý (anh làm trong Đà Nẵng còn tôi học ở quê). Tôi đã yêu anh suốt 7 năm ròng như thế. Cuộc đời người phụ nữ liệu có bao nhiêu cái 7 năm? Nếu nói ra thì có lẽ mọi người sẽ nghĩ tôi học đòi yêu đương bởi năm nay tôi 25 tuổi nhưng đã quen biết người yêu tôi 9 năm và yêu anh tới 7 năm. Thật tình mà nói, dù thương nhau nhưng giữa anh và tôi luôn tôn trọng nhau, quan tâm nhau và sống trách nhiệm trong sáng chứ không hề giống như bao người nghĩ. Anh luôn động viên tôi học hành chăm chỉ, tôi động viên anh làm việc tốt. Tôi thường khoe với anh thành tích học tập, anh luôn kể tôi nghe những gì xảy ra xung quanh anh. Một năm, chúng tôi chỉ gặp nhau một lần vào ngày tết. Những khi xa nhau, tôi nhớ anh. Cảm xúc đó cứ theo tôi ròng rã năm tháng, anh lại an ủi tôi bằng những câu chuyện cười anh kể.
Mỗi khi làng tôi có anh chị nào cưới, tôi lại kể cho anh nghe. Anh lại hỏi tôi:
- Đến khi nào đến lượt mình cưới nhỉ?
- Khi nào em học xong rồi tính. - Tôi chỉ trả lời anh và vẫn trêu anh - Em học hết cấp 3. Rồi nhỡ may đậu đại học, em lại học ít nhất 4 năm đại học, liệu anh có chờ được không?
- Chờ làm sao được mà chờ. Anh sẽ đi lấy vợ cho coi. Ngày anh cưới, anh muốn được mời em đến dự đám cưới của anh. - Anh chẳng ngại ngần nói với tôi.
- Vậy thì em với anh sẽ là bạn bè và em sẽ là người đầu tiên chúc anh hạnh phúc.
- ...Với vai trò là cô dâu - Anh luôn thế, lấp lửng khiến người ta đau rồi lại vỡ òa trong hạnh phúc.
- ...
Bố mẹ tôi vào nam lập nghiệp, tôi phải sống tự lập từ nhỏ. Có lẽ bởi thế tôi tự rèn giũa bản thân chín chắn và trưởng thành hơn những đứa bạn cùng trang lứa. Ngày tôi thông báo vào Nam sinh sống cùng bố mẹ và chuẩn bị ôn thi đại học, anh lo lắng chuyện đi lại của tôi, thường xuyên hỏi han tôi có say tàu xe không. Khoảng thời gian tôi ở nhà ôn thi, anh luôn động viên tôi cố gắng ôn thi tốt. Hàng ngày, anh vẫn dành thời gian nhắn tin hỏi thăm và nói chuyện cùng tôi để bớt căng thẳng, luôn kể tôi nghe những câu chuyện cười nhí nhố hết sức. Dù đã trưởng thành, nhưng cách anh nói chuyện lại vô cùng hồn nhiên. Tuy nhiên, khoảng cách tuổi tác làm tôi luôn muốn mình trưởng thành hơn, già dặn hơn cả về tất cả để...hợp với anh.
Khi tôi có kết quả thông báo đậu đại học, người đầu tiên tôi thông báo không phải với bố mẹ tôi, mà lại là anh. Lúc đó với tôi, anh là tất cả niềm vui. Khi nghĩ lại mọi thứ, tôi tự trách bản thân tại sao lúc đó, tôi lại yêu mù quáng đến thế. Nhưng biết sao được, khi yêu con người ta luôn không tự chủ được bản thân mình. Trung Thu đầu tiên tôi đón ở Sài Gòn, anh làm tôi bất ngờ bằng một bó hoa hồng rực rỡ và chú gấu bông thật lớn.Tôi đã không nghĩ rằng anh bỏ việc ở Đà Nẵng để vào Nam gặp tôi. Anh quyết định vào Nam làm việc chỉ để được gần tôi. Mọi cảm xúc của tôi vỡ òa một lần nữa. Tình cảm của tôi cứ lớn dần lên, tôi cố gắng học tốt và mong ước thời gian 4 năm đại học trôi thật nhanh. Tôi cứ thế mà sống, không hề mở lòng với bất kỳ ai, bởi tôi nghĩ rằng tình cảm là thứ đáng trân trọng, dành hết trái tim cho người mình yêu. Và với tôi lúc ấy, anh là tất cả.
Lên Sài Gòn học, những người bạn mới, môi trường mới, tôi có chút bỡ ngỡ. Gần như tôi chẳng quen ai ngoài nhỏ bạn cùng bàn. Đi học về, tôi chỉ lao đầu vào máy tính chơi game, nghe nhạc hoặc ngồi chờ tin nhắn của anh. Tôi là đứa chẳng bao giờ chịu ngồi yên lâu. Vừa đi học, tôi vừa xin làm thêm ở một quán ăn vào buổi tối. Tôi tập dần với thói quen ồn ào, vội vã của Sài Thành. Học tập trong Sài Gòn được hơn một năm, tôi mới biết hóa ra anh em họ hàng nhà tôi trong này cũng nhiều, tôi liên lạc được với họ. Trong đó có Hân - chị họ của tôi.
Trước kia ở quê, tôi và Hân học cùng nhau và luôn là một cặp bài trùng. Nhưng khi chị ấy vào Nam theo gia đình, chúng tôi gần như mất liên lạc. Cho tới khi, tôi vô tình kết bạn với chị ấy trên facebook, chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn. Đương nhiên tôi kể về anh. Nhưng chị ấy nói tôi rằng, chị ấy không tin có người đàn ông tốt như thế. Và rồi chúng tôi đã cá cược cùng nhau. Hân sẽ tấn công anh, và nếu anh thay đổi thì tôi thua và chấp nhận chúc phúc cho hai người. Có phải tôi đã ngu ngốc chăng???
Gần hai năm sống trên Sài Gòn, tôi hòa nhập với sự ồn ào của nó. Tôi biết nhiều bạn hơn trong đó có Vân, Hương, Nhi, Ngọc Ánh và Khoa. Chúng tôi là một nhóm chơi chung và thân. Tình cảm của anh và Hân cũng không thay đổi trong mắt tôi. Anh vẫn quan tâm tôi, vẫn nói chuyện, vẫn gặp tôi ngày chủ nhật, và vẫn kể tôi nghe những câu chuyện cười. Nhưng rồi một ngày, anh nói anh và Hân giận nhau, tôi đã đứng ra hòa giải cho hai người dù không biết chuyện gì xảy ra. Nhưng Hân nhất định không hòa giải với anh. Nhiều lần nói chuyện với Hân và cố gắng tìm ra nguyên nhân nhưng nhất định Hân không nói ra dù bất cứ giá nào. Cho tới khi, tôi nói rằng nếu cô ấy không nói ra tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cô ấy nữa. Cuối cùng, cô ấy cũng quyết định nói với tôi tất cả.
Hân nói với tôi rằng, thật ra giữa họ đã xảy ra tình cảm. Hân nói với tôi "Linh còn nhớ vụ cá cược của chúng ta không? Hân đã thắng vì người đó của Linh đã thay đổi rồi. Nhưng bản thân Hân không biết nói với Linh như thế nào, Hân không muốn phá vỡ hình ảnh đẹp của anh ấy trong lòng Linh. Ban đầu, Hân cũng nghĩ anh ấy xem Hân là bạn và quan tâm Hân như bạn, như chị của Linh. Hân mừng cho Linh có tình yêu đẹp. Nhưng không phải thế, Anh ấy thật sự thay đổi rồi Linh à. Hôm đó, anh ấy mời Hân đi chơi xa và nói Linh bận việc không đi được, nhưng về trễ lại gặp trời mưa. Anh ấy và Hân đã vào khách sạn để nghỉ chân lại. Nhưng anh ấy đã không kiềm chế được cảm xúc và có ý nghĩ xấu xa. Hân không chấp nhận được điều đó nên đã bắt xe về. Hân không bao giờ có thể chấp nhận được người đàn ông như thế, nhưng cũng không thể nói với Linh những gì đã xảy ra. Hân sợ Linh tổn thương. Cuối năm nay Hân cưới và chắc chắn người đó là người tôn trọng Hân chứ không phải một người như anh ấy. Linh hãy suy nghĩ về người đàn ông của mình. Có lẽ, anh ấy không tốt như những gì Linh suy nghĩ đâu."
Tôi gần như suy sụp với những điều Hân nói. Những điều đó, tôi không bao giờ có thể chấp nhận được. Tôi đã nghĩ rằng Hân đang cố chia rẽ tình cảm của chúng tôi, có lẽ vì Hân đang ghen vì tôi có một người đàn ông luôn yêu thương mình. Tôi tự giam mình trong nỗi nghi ngờ, tự giam mình trong nỗi uất hận. Tôi không biết tin vào ai. Tôi tự hỏi bản thân tôi nên tin ai? Tin Hân hay tin người yêu tôi?Với tôi khoảng thời gian đó thật sự khủng hoảng. Tôi đã không thể tập trung vào bất kỳ điều gì, thậm chí tôi đã rớt mấy môn học trong học kỳ đó chì vì mối quan hệ giữa anh và Hân. Đó là những gì xảy ra cuối năm hai của tôi.
Sau những sóng gió, tôi lao về nhà với mẹ khi kết thúc học kỳ cuối cùng của năm hai. Tôi không liên lạc với anh, cũng chẳng nói chuyện với Hân. Dù anh và Hân vẫn liên tục nhắn tin gọi điện cho tôi, tôi vẫn không nghe ai một điều gì nữa. Tôi cố gắng bình tĩnh hết mức có thể và nói với họ tôi vẫn ổn.
Bắt đầu vào năm học thứ 3, tôi quyết định rời xa chỗ ở cũ, rời xa trung tâm ồn ào của chốn thị thành.Tôi chuyển trọ về ở một nơi xa hơn để anh không tìm thấy tôi, để tôi cảm thấy chút yên bình.Tôi biết được chỗ ở mới là nhờ Vân – bạn thân nhóm với tôi giới thiệu. Chúng tôi thuê trung một nhà trọ nhưng chỉ khác tầng.
3 tháng hè trôi qua cũng giúp tôi lấy lại chút thăng bằng trong cuộc sống. Nhưng rồi chuyển lên trọ mới chưa lâu, tôi lại nghe mẹ gọi lên báo nhà bác tôi chuẩn bị đám cưới cho con gái. Người đó không ai khác lại chính là Hân. Khác với dự kiến ban đầu Hân nói với tôi cuối năm mới cưới. Tôi thực sự bất ngờ. Tôi gọi điện chúc mừng Hân với trạng thái bình tĩnh hết sức có thể. Hân xin lỗi tôi về chuyện đã qua và hi vọng tôi tìm được một người tốt. Ngày đám cưới, tôi cùng mẹ lên chúc mừng đám cưới Hân nhưng không gặp anh. Hân nói với tôi, Hân không muốn gặp anh. Thậm chí giữa anh và chồng Hân đã xảy ra ẩu đả chỉ vì biết những gì anh đã làm với cô ấy. Để không muốn anh làm phiền cuộc sống của cô ấy, Hân quyết định cưới chồng sớm hơn dự định ban đầu.
Từ khi chuyển tới chỗ ở mới, tôi quen với nhiều người hơn, tôi sống cởi mở hơn, quen biết với nhiều bạn mới hơn. Tôi thầm cảm ơn Vân vì đã chỉ cho tôi một nơi ở mới, dạy cho tôi cả cách sống hòa đồng và nhiều thứ nữa. Tôi đi làm thêm nhiều hơn, dành dụm tiền nhiều hơn và cũng có những chuyến đi xa nhiều hơn. Facebook tôi không còn những tấm hình tự kỷ trong phòng, hay những tấm hình chụp giao diện các trò chơi. Thay vào đó là hình ảnh của những cuộc chơi cùng bạn bè, những tấm hình quậy tới bến, nhí nhố tới bến. Tôi cười nhiều hơn, sống tích cực hơn.
Nhưng mọi thứ bỗng biến đổi khi anh tìm được chỗ ở của tôi, anh gọi điện cho tôi nhiều, nhớ tôi nhiều. Dù đã nhắc nhở bản thân rằng mọi thứ kết thúc nhưng rồi con tim tôi lại yếu mềm và nhói đau mỗi lần nghe anh nói. Anh xin lỗi tôi, trách móc tôi nhưng lại níu kéo tôi. Bản thân tôi vẫn còn rất yêu anh vì thế chuyện gì đến cũng đến, tôi bỏ qua cho anh những lỗi lầm. Có lẽ, đó là điểm yếu của con gái, dễ tha thứ và dễ yếu mềm. Thời gian đó, anh quan tâm tôi nhiều hơn, nói chuyện với tôi nhiều hơn. Tôi giới thiệu anh với bạn bè tôi. Chúng tôi có nhiều chuyến đi chơi cùng nhau, ăn uống cùng nhau và hò hét cùng nhau. Anh xin số bạn bè tôi và trò chuyện với mọi người. Bản thân tôi ngu ngốc nghĩ rằng, trong lòng anh chỉ có tôi, anh chỉ quan tâm, nói chuyện với họ chỉ vì họ là bạn của tôi. Nhưng có lẽ tôi đã nhầm.
...
- Linh à! Hôm thứ 7 chị xuống Vĩnh Long, thấy có anh phiên dịch đẹp trai lắm. – Chị Hạnh – MD của công ty tôi
- Thật à chị? – Cố gắng thoát ra mớ bong bong của cảm xúc, tôi trở về với thực tại.
- Uhm. Đẹp trai lắm nhé. Mới ở Hàn Quốc về.
- Chị có chụp hình không? Cho em xem với
- Chị không chụp hình
- Trời! Buồn nnnnnnnnn! – Tôi có làm cái mặt méo xẹo tự nhiên hết sức có thể.
- Người ta có zalo mà, cần gì phải chụp hình mới thấy.
- Yeah! Cho em đi, nhanh lên nhanh lên! – Tôi phi ngay về phía chị Hạnh, mắt chớp chớp như kiểu cầu xin.
- Nó nghe thấy trai đẹp là mắt nó sáng lên – Chị Nhung –kế toán.
- Thì mấy đứa bay cũng phải để nó, thoát ế đi chứ. – chị Tâm – MD
- Chị Tâm chỉ được cái nói chuẩn. – tôi nhanh nhảu tán thành ý kiến.
- Trời! Mấy thằng bay nhầm rồi. Nó có người yêu cũng đẹp trai lắm chứ bộ. Mà nó giấu thôi. – Chị The phản bác bằng một lý lẽ mà bản thân tôi không biết nó đúng hay sai. Bởi tôi có là gì của cậu. – Hình như là nó mới đi bộ đội rồi.
Tôi chợt khựng lại sau câu nói ấy.
- Ghê !!!
- Ghê bay! Vậy mà giấu mấy chị . – mấy chị trong văn phòng tỏ ra ngạc nhiên lắm vì từ trước tới giờ tôi vẫn chỉ nói chưa yêu ai.
- Chỉ là bạn bè thôi chị ơi...- lòng tôi chợt nhói lên, nước mắt như trực trào, choáng váng với cái mớ cảm xúc của mình. Tôi cố gắng để nước mắt không chảy ra.
- Linh à! Chuẩn bị hàng Vĩnh Long. Ngày mai hàng cho...- Tiếng madam vọng vào từ phía cửa ra vào phá tan không khí ồn ào ấy.
Tôi cố chạy thật nhanh về phía madam và nói một tiếng "dạ" rồi bước nhanh ra khỏi cửa. Thở một hơi thật dài và lau nhẹ giọt nước mắt đã kịp tràn khỏi khóe mi. Tôi cảm thấy ngộp thở. Tôi đau.
Ngày đầu tuần trôi qua cũng nhanh lắm, đống tài liệu chất đầy vùi lấp tất cả những thứ suy nghĩ của tôi. Tan ca, tôi không chạy xe về nhà mà chạy đến quán quen. CORN – Là quán trà sữa tôi hay đến mỗi khi trong lòng tôi có phiền muộn. Nó nằm sâu trong khu dân cư nên ở đây không ồn ào lắm nếu không phải là thứ 7 hay chủ nhật. Và mỗi khi buồn, tôi thường chạy đi đâu đó thật xa một mình rồi khóc. Chẳng ai để tâm đến một đứa đang chạy xe có đang rưng rưng hay không, bởi lẽ họ chẳng buồn quan tâm một kẻ qua đường như tôi. Hoặc đôi khi, tôi chạy xe lên Lotte Mart, trên đó có một cửa hàng sách, tôi sẽ lại trốn ở một góc nào đó ít người qua lại, tự tìm một cuốn sách thích và đọc. Như thói quen tôi tìm một góc ít người nằm sâu bên trong, gọi ly trà sữa và một đĩa khoai tây chiên loại nhỏ. Tôi không quên gọi điện cho mẹ báo về nhà trễ sợ mẹ lo lắng.
Buổi sáng trước khi đi làm, thời tiết khá đẹp đẽ nhưng chiều lại vô cùng ngột ngạt, oi bức. Nó làm tôi thấy khó chịu. Hôm nay CORN mở những bản nhạc nhẹ nhàng nhưng đầy chất chứa của Tiên Cookie. Tôi tự hỏi, liệu khi sáng tác những bản nhạc này Tiên có tâm trạng như tôi bây giờ không. Bởi khi nghe những bản nhạc ấy, lòng tôi thấy đau quá, sao thấy nó quá giống tôi lúc này.Tôi biết làm sao khi chỉ mình tôi gặm nhấm những nỗi đau cậu mang lại cho tôi. À không! Là tự tôi mang lại cho mình.Tự tôi làm đau bản thân.Là tự tôi sai, là tự tôi phải nhận lấy.
...
Cậu. Chàng trai 23 đã làm cuộc sống của đứa con gái 25 như tôi đảo lộn. Tôi ước, tôi đừng gặp cậu, có lẽ bản thân tôi lúc này đây chẳng đau như vậy. Đã 15 ngày, tôi xa cậu những 15 ngày rồi cơ đấy. Hân nói với tôi, "Đừng buồn. Nó đi rồi nó sẽ về. Chỉ là nhập ngũ hai năm thôi mà". Phải! chỉ là nhập ngũ hai năm, nhưng hai năm sau thì sao? Tôi cũng chẳng là gì của cậu.
3 tháng 3, ngày cậu nhập ngũ, tôi suy sụp đến mức nhập viện. Trước đó, tôi đã sốt nhưng vẫn cố đi làm để bản thân không có thời gian rảnh rỗi. Bởi khi tôi rảnh rỗi, tôi sẽ không thể ngừng bản thân nghĩ về cậu. Và rồi tôi sẽ đau. Nhưng có lẽ, mọi thứ chẳng như tôi mong muốn. Ông Trời đôi khi cũng thích trêu ngươi tôi. Tôi làm việc khi đang sốt cao, hậu quả là phải nhập viện vì kiệt sức. Do thiếu máu và thiếu chất, tiểu cầu giảm, bác sĩ bắt tôi nhập viện. Và tôi đã nhập viện một tuần. Tôi cứ vật vờ như một cái xác trong bệnh viện, chẳng biết làm gì ngoài ôm khư khư cái điện thoại. Mẹ tôi nhìn tôi xót xa. Có lẽ, tôi chẳng thể chịu nổi, chẳng thể cố gắng mạnh mẽ thêm nữa. Tôi khóc, nước mắt tôi lăn dài. Chị nằm cùng phòng với tôi hỏi thăm "Em mệt à?". "Vâng. Em mệt lắm chị ạ".
...
4 năm, tôi biết cậu 4 năm.Tôi nhớ những lúc vui vẻ bên cậu, tôi nhớ cách cậu cười rất hồn nhiên. Và nhớ cả câu hỏi của cậu: "Khi nào ta cưới?". Mỗi lần như thế tôi đều khựng lại, bởi lẽ câu nói ấy cũng đã làm bản thân tôi đau và huyễn hoặc suốt một thời gian dài. Tôi chỉ biết nói với cậu "Rồi sẽ có một cô dâu xinh đẹp hợp với em, và cùng sánh đôi bên em trong ngày trọng đại ấy. Nhưng chắc chắn không phải là chị." Tôi biết cậu buồn bởi tôi thấy nụ cười đang nhăn nhở trên môi cậu bỗng nhiên tắt lịm. Tôi biết những gì cậu dành cho tôi, tôi biết bởi cái vẻ hồn nhiên khi thích một ai đó, bản thân tôi rõ hơn ai hết. Khi trót thương một ai đó, bản thân ta như một đứa trẻ vụng về. Cậu luôn quan tâm tôi, chẳng cần quan tâm tôi lớn tuổi hơn cậu bao nhiêu, vô tâm bao nhiêu. Cậu vẫn đi bên ngoài lòng đường, vẫn để tôi đi trong lề đường mỗi khi đi làm về. Và vẫn hỏi tôi, trong lòng tôi, cậu là gì?
Khoảng thời gian đó, tôi đã cố né tránh cậu, tôi cố né tránh ánh mắt cậu nhìn tôi. Tôi không thường xuyên nói chuyện với cậu nữa. Bởi lúc đó bên tôi, người tôi yêu vẫn rất quan trọng. Tôi không muốn cậu vì một đứa con gái như tôi, vì một câu chuyện tình cảm không có đầu, cũng sẽ chẳng bao giờ có cuối. Tôi kể về người yêu tôi nhiều hơn, tôi kể những nơi tôi đi chơi cùng anh nhiều hơn, tôi kể cả những câu nói anh quan tâm tôi, kể những câu chuyện anh kể,... tất cả mọi thứ. Trừ nỗi buồn. Anh quan tâm đến những người bạn của tôi, anh nói chuyện với họ nhiều hơn tôi,...Ngoài tình yêu dành cho anh, tôi chẳng có gì để cho anh cả, chẳng lả lướt, chẳng nhí nhố đáng yêu, chẳng giỏi giang yêu kiều...Tôi già, theo đúng nghĩa đen. Nhưng tôi vẫn tôn trọng anh, vẫn yêu anh. Tôi ghen nhưng lại không cho phép bản thân ghen. Vì họ là bạn tôi và vì anh quan tâm họ...như "bạn".
Tôi không gặp cậu, không đi cùng cậu, không thường xuyên nói chuyện với cậu... Tôi cũng chẳng muốn để ý cậu nữa. Tôi cũng chẳng muốn kể cậu nghe những nỗi buồn của tôi. Đơn giản là cậu không nên quan tâm một người như tôi.
Rồi cậu đi cùng Vân – Bạn tôi. Ngày Vân nói với tôi quen cậu, trái tim tôi có lẽ đã lặng đi một nhịp. Tôi nên vui cho cậu hay không vui? Chẳng phải đó là điều tôi muốn còn gì. Là tự bản thân tôi tự đẩy cậu ra xa, là tự tôi muốn cậu lựa chọn người con gái khác. Vậy thì sao tôi lại không vui? Tại sao trái tim tôi lỗi nhịp? Tôi tự hỏi chính bản thân mình rồi lại lại tự đính chính cái suy nghĩ đang chệch hướng ấy. "Mày chẳng là gì. Mày phải tự biết làm điều gì lúc này. Đừng suy nghĩ linh tinh nữa. Mày có người mày yêu." Và tôi chọn cách xa cậu. Không nói chuyện, không nhắn tin và giữ khoảng cách xa nhất có thể nơi làm việc. Và cậu hỏi tôi:
- Tại sao không nói chuyện với em?
- Chị vẫn nói chuyện với em mà. Chỉ là nói ít hơn trước thôi. Chị dạo này bận.
- Em thấy chị đang tránh em thì có.
- Em nghĩ thế cũng được. Em là bạn chị, Vân là bạn chị. Chị không muốn Vân hiểu lầm vì chị quá thân thiết với em. Và chị không muốn mất cả hai chỉ vì những hiểu lầm không cần thiết.
- Chị nghĩ quá nhiều rồi – cậu trách tôi.
- Không nhiều đâu. Chị đã thấy nhiều rồi. Và chị không muốn điều tương tự xảy ra với chị và em.
Tôi vẫn thỉnh thoảng thấy cậu cùng đi với Vân lên lớp học của tôi. Vẫn thấy cậu đi cùng Vân trên đường đi làm về. Và cách cậu để Vân đi bên lề đường, cách cậu nắm tay Vân, tôi nghĩ chúng ta không còn nên đi chung đường.
Hai năm cuối cùng của quãng đời sinh viên, tôi học được nhiều thứ. Tôi học cách đứng lên sau những vấp ngã của cuộc sống và cả những đỗ vỡ. Tôi học cách sống, học cách nhìn mọi thứ lặng lẽ trôi qua khỏi cuộc đời mình và học cả cách buông bỏ nó. Bởi lẽ, tôi nghĩ rằng những thứ không thuộc về bản thân mình thì dù có cố gắng níu giữ cũng chẳng được gì.
Kết thúc học kỳ một năm 4, tôi bắt đầu xin thực tập sớm trong một công ty may mặc lớn, và may mắn được mấy anh chị trong công ty giới thiệu sang công ty đối tác làm việc. Đó là công ty tôi đã gắn bó suốt hai năm qua. Tôi chia tay người yêu của tôi vì tôi biết rằng giữa tôi và anh đã không còn những yêu thương. Hơn thế nữa, tôi cũng không thể chấp nhận anh yêu tôi nhưng lại "quan tâm" những người khác. Tôi cũng không còn dõi theo Trung vì tôi biết cậu đang vui với tình yêu của cậu. Tôi vừa làm, vừa hoàn thành khóa học trên trường. Tôi không quan tâm bất kỳ lý do nào khác. Cũng chẳng quan tâm bất cứ ai, bởi thứ làm tôi vui không còn là anh hay Trung mà là công việc và những chuyến đi. Cứ mỗi khi buồn, tôi lại vác ba lô đi đâu đó. Tôi nhận ra...Thế giới vẫn nhiều thứ tốt đẹp.
...
Hôm nay, đầu tuần mọi thứ trôi qua thật nhanh. Có phải do khối công việc làm tôi quên bẽng mất thời gian trôi nhanh hay chậm!? Tôi rời quán CORN về nhà khi trời đang lấm tấm cơn mưa đầu tiên. Đúng thế, cơn mưa đầu tiên của năm.Tôi đã nói rồi đúng không? Có những cơn mưa luôn bất chợt như thế và chắc chắn hôm nay ... không có cầu vồng.
Tắm rửa xong, tôi xuống ăn vội chén cơm rồi lao lên phòng như chẳng bận tâm về những thứ khác. Mở laptop, xem phim và lên face online. Tôi thấy Vân đăng hình đi chơi xa cùng người thương nhưng hiển nhiên không phải là cậu. Cũng gần hai năm rồi. Tôi đi làm cũng gần hai năm, cũng ngần ấy thời gian tình cảm của cả tôi và cậu đổ vỡ.
Ngày tôi quyết định rời xa tình yêu đầu đời kéo dài suốt 7 năm của mình chẳng bao lâu thì cậu cũng thế. Vân kể cho tôi về những tổn thương trong lòng vì những gì cậu đem lại. Tôi chẳng biết làm gì ngoài khuyên hai người suy nghĩ thật chín chắn trước khi quyết định rời xa nhau. Nhưng rồi hai người vẫn rời xa nhau. Cậu liên lạc với tôi, và kể tôi nghe về những gì xảy ra, tất cả là lỗi ở cậu. Cậu chia tay Vân nhưng tình cảm của cậu dành cho Vân là rất sâu đậm. Hai năm, tình yêu đẹp của hai người chấm dứt với những vụn vỡ. Tôi đã ở bên cả hai, chỉ để nghe họ tâm sự về cuộc tình tươi đẹp bỗng chốc tan vỡ ấy. Gần một năm, cậu cứ dõi theo Vân và đau với nỗi đau của bản thân. Có lẽ, sự an ủi của tôi chẳng thể làm mờ đi vết sẹo của cậu.
Tôi đi làm được một năm, cậu cũng bắt đầu ra trường thực tập và đi làm.Chúng tôi nói chuyện với nhau nhiều hơn, nhưng chẳng thể cởi mở như xưa. Chỉ thỉnh thoảng kể cho nhau nghe những vấn đề xảy ra trong cuộc sống, kể cho nhau nghe những trải nghiệm của những chuyến đi xa và quan tâm nhau...lặng lẽ. Có lần tôi ốm, nhưng lại rơi vào ngày đi thi cấp chứng chỉ Anh văn, cậu nghỉ việc chạy lên thay mẹ tôi trở tôi lên trường thi. Tôi biết áo ngoài của cậu ướt, và nhìn khuôn mặt cố tỏ ra hớn hở của cậu. Đợt đó, tôi bệnh rất nặng do kiệt sức, chân đi không vững, cậu dìu tôi lên xe. Ngồi sau xe, tôi chỉ dám giữ hai bên sườn áo và tựa vào lưng cậu. Tôi mệt. Cậu kéo hai tay tôi vòng ôm eo cậu, một tay lái xe, một tay giữ tay tôi như sợ tôi ngã. Cậu đi thật chậm những chỗ có vũng nước. Cậu muốn đi nhanh nhưng sợ tôi bị ướt. Cậu dìu tôi lên phòng thi và ngồi chờ sẵn ngoài cửa. Thi xong, Tôi cố gắng tựa vào lan can bước đi và tỏ ra mạnh mẽ. Tôi ổn. Cậu lại dìu tôi đi xuống từng bậc thang rồi lại cười nhăn nhở: "Chị có làm sao, em không đền được cho mẹ chị". Ngồi sau lưng, tựa đầu vai cậu, cậu vẫn nắm tay tôi vòng ôm eo cậu. Giữ bàn tay ấm áp ấy, lần đầu tiên tôi khóc vì cậu.
Lần đầu tiên, sau gần 4 năm quen biết, tôi đồng ý đi xem phim cùng cậu. Cậu đã rất vui và hẹn nhất định phải đi. Cậu xin nghỉ làm sớm để chạy về đưa tôi đi xem phim. Khi tôi đi làm về, đã thấy cậu chờ trước cửa. Một lần nữa cậu gãi đầu và cười nhăn nhở. Lần đầu tiên tôi nhìn cậu trong bộ quần tây đen và áo sơ mi, tim tôi đã lỗi một nhịp. Vẫn thói quen cũ, tôi sẽ túm hai bên sườn áo và tựa đầu vào vai cậu, còn cậu sẽ lại túm tay tôi kéo vòng tay tôi qua eo, một tay lái xe, một tay giữ tay tôi không buông ra.
- Em buông tay chị ra. Tập trung lái xe kìa.
- Em không buông đâu. Nếu em buông tay, rồi chị lại buông tay ra thì sao?
- Vậy thì lái xe đi, chị sẽ không buông tay đâu.
- Nhớ nhé!
- Uhm... - lần đầu tiên sau ngần ấy năm, lòng tôi an nhiên trở lại.
Ngồi phía sau lưng cậu, tôi biết áo cậu ướt từ hồi chiều. Hôm đấy trên công ty, tôi đã thấy trời mưa rất to. Và tôi không hề thấy áo mưa của cậu.
Có đôi khi, cậu nói với tôi về tình cảm của cậu dành cho tôi. Nhưng có lẽ với tôi lúc đấy, tình cảm chẳng còn là thứ để tôi suy nghĩ. Tôi không còn tin vào cái gọi là tình yêu. Và hơn thế, tôi không muốn là người thay thế hình ảnh Vân trong lòng cậu. Tôi né tránh những câu nói của cậu.
- Lần nào cũng thế, chị cứ né tránh tình cảm của mình.
- Chị không né tránh. Chỉ đơn giản chị không còn tin vào tình yêu.
- Chị định như thế mãi sao? Muốn trốn tránh mãi sao?
- Không có gì phải trốn tránh cả. Điều chị cần bây giờ là bình yên.
- Trong lòng chị, em là gì?
- Với chị, em chỉ như một người em trai và sẽ mãi là như thế. Sẽ có người con gái tốt hơn chị. Mình không hợp nhau và chị cũng chưa từng suy nghĩ sẽ yêu một người nhỏ tuổi hơn chị. Vì thế em hãy yêu một người con gái tốt hơn.
- ...
Tôi biết tình cảm tôi dành cho cậu đã khác, tôi biết lòng tôi không còn yên ả mỗi khi nói chuyện với cậu. Tôi tìm cách trốn tránh. Bao giờ cũng là thế, trong đầu tôi chỉ có hai chữ trốn tránh. Còn cậu thì luôn đi tìm, luôn đi tìm thứ cảm xúc tồn tại bị tôi giấu kín. Tôi biết lòng tôi đau, nhưng tôi chẳng thể làm gì khác. Tôi tự làm tôi đau và làm cậu đau như tôi. Tôi với cậu cứ chơi trò trốn tìm, quan tâm nhau nhưng lại cố vờ như chẳng có gì xảy ra. Cậu ít khi online face hơn, zalo cũng thế. Cho đến khi, tôi thấy cậu nắm bàn tay một cô gái khác trên hình đại diện của cậu. Tôi vẫn dõi theo cậu và thỉnh thoảng vẫn nhắn tin như chưa có gì. Tôi vẫn ổn. Có lẽ là thế.
Cho đến một ngày, cậu báo với tôi. Cậu sẽ đi nghĩa vụ hai năm.Tôi sốc. Sốc thật sự. Có lẽ, tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi cậu xa tôi. Giá cậu vẫn ở đây, chí ít tôi có thể gặp cậu, có thể cùng trò chuyện với cậu dù chỉ như người bạn. Hoặc dù cậu đang tay trong tay bên ai khác thì tôi biết cậu vẫn ở đây. Hai năm, tôi sẽ không gặp cậu hai năm và hai năm đó có thể cả cậu và tôi đều thay đổi. Tôi tự hỏi bản thân, tôi không là gì của cậu, cậu không là gì của tôi tại sao trong lòng tôi cứ ngổn ngang những cảm xúc khó chịu!?. Tôi khóc, khóc rất nhiều. Tôi đã từng khóc vì người yêu tôi phản bội. Nhưng vì sao tôi khóc vì cậu? Vì cậu giờ chẳng là gì của tôi.
Tôi khóc sau ngần ấy năm chất chứa những cảm xúc bởi lẽ tôi không còn là tôi. Có lẽ tôi biết, trái tim tôi đang lạc nhịp từng ngày vì cậu nhưng sự cố chấp của bản thân, tôi tự đẩy cậu ra xa. Và giờ thì cậu xa tôi như ý tôi muốn. Tôi thầm trách cậu, sao cậu không lặng lẽ ra đi? Sao cậu không giả vờ như chúng tôi vẫn còn chơi trò trốn tìm? Sao cậu không để tôi hoang tưởng rằng cậu vẫn ở đây mà lại nói với tôi? Cậu có biết sau ngần ấy năm tôi chịu đựng những tổn thương, lòng tôi lại tổn thương thêm một lần nữa. Không! Tôi không tổn thương vì cậu yêu người con gái khác, tôi tổn thương vì cách cậu buông tay tôi, cậu đã buông tay tôi như cách cậu làm 4 năm trước và cậu đã để lại tôi với những ngổn ngang sóng gió.
30 Tết. Ngày tôi kết thúc tuổi 24 và chuẩn bị chào đón tuổi 25. Tôi cố gắng để nói ra những suy nghĩ của tôi. Tôi thích cậu. Lần đầu tiên tôi cố chấp và ích kỷ để nói tôi thích cậu. Tôi biết tôi sai vì bên cậu đã có một người nào khác. Nhưng tôi muốn một lần được nói tôi thích cậu, một lần được bỏ qua tất cả mọi thứ để thích cậu. Chỉ vậy thôi.
4 ngày Tết, tôi không đi đâu mà chỉ nằm bẹp ở nhà. Mẹ lo lắng đến phát cáu với tôi. Ngày mùng 4 tôi vác ba lô lên và một mình chạy xe lên Đà Lạt. Theo kế hoạch, tôi sẽ cùng đi xe khách với nhóm bạn tôi, nhưng rồi tôi quyết định tự chạy xe lên Đà Lạt trong sự lo lắng của nhóm bạn.Tôi không nói cho mẹ biết vì tôi biết mẹ sẽ lo lắng. Tôi nói với cậu, tôi sẽ đi Đà Lạt chơi cùng bạn bè tôi. Tôi đã cố vui vẻ. Tôi vui vẻ. Tôi đã làm như vậy. 3h sáng tôi bắt đầu chạy, chạy hơn 300km trong thời tiết lạnh lẽo của buổi sáng và cái không khí mù mịt của Lâm ĐỒng. Tối, tôi nói chuyện cùng cậu và kể cậu nghe những gì xảy ra trên suốt đoạn đường tôi đi. Tôi vẫn ổn. Tôi sẽ ở lại Đà Lạt 3 ngày. Cậu nói cậu sẽ lên gặp tôi vào ngày mai. Tôi không muốn gặp cậu. Tôi lo lắng cậu phải chạy xe 1 quãng đường xa vì tôi. Và hơn hết, Tôi sợ gặp cậu tôi sẽ không kìm được cảm xúc của bản thân và sợ gặp cậu rồi tôi sẽ không buông cậu ra được nữa.
Chiều mùng 5 Tết. Cậu gọi điện cho tôi rằng cậu đã đến Đà Lạt. Cậu muốn gặp tôi. Và nếu tôi muốn giữ cậu lại, cậu sẽ ở lại và ngược lại cậu sẽ ra về. Tôi không muốn gặp cậu, nhưng rồi lý trí đã không thắng nổi con tim tôi. Tôi quyết định ra về trong sự ngỡ ngàng và trách móc của bạn tôi. Gặp cậu, tôi không dám nhìn thẳng vào mắt cậu bởi tôi biết có thể tôi sẽ không còn là chính tôi. Tôi mua vài thứ linh tinh cho cậu ăn, bánh su và sữa đậu nành của Đà Lạt. Đó là món cậu thích. Nhưng Tôi không thể cùng cậu ngồi trên bờ sông Hương ăn bánh su và uống sữa đậu nành, không thể cùng cậu qua đèo Mimosa ngắm hoa oải hương màu tím. Chúng tôi chạy về nhà trong đêm tối và dừng chân ở Di Linh. Tôi vẫn không nhìn cậu. Tôi chỉ muốn ở bên cậu một ngày. Ở bên cậu như thế, chỉ một ngày thôi rồi khi về đến Sài Gòn, tôi sẽ trả cậu về lại với nơi cậu thuộc về.
...
Hừng đông lên. Tôi đang chào đón 1 ngày mới. Tôi biết hôm nay trời sẽ nắng. Nhưng trong lòng tôi, tôi cũng biết chẳng thể nguôi những cơn giông.