Cũng thật trùng hợp, chỉ vài ngày sau khi Lý Nhị mới về nhà tang lễ làm việc thì cha của Cục trưởng Phan qua đời. Theo nguyện vọng của ông lão lúc sinh thời, tang lễ sẽ được tổ chức tại quê nhà .
Vì đang là mùa hè nóng nực nên việc tổ chức tang lễ diễn ra rất vội vã, sau khi làm lễ xong thì thi hài được đưa về đài hóa thân để hỏa táng. Để tiễn đưa cha lần cuối, Cục trưởng Phan cũng đã theo xe đến nhà tang lễ.
Xe tang vừa tới cửa thì tình cờ gặp giám đốc nhà tang lễ họ Chu. Giám đốc Chu nhìn trang phục và thái độ của Cục trưởng Phan thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, ông ấy ân cần nói: “Cục trưởng Phan, việc hỏa táng sẽ mất một thời gian, hay là mời anh đến văn phòng của tôi uống trà trong khi chờ đợi”. Cục trưởng Phan nheo mắt nhìn ánh mặt trời chói chang và nghĩ, dù sao thì cũng phải đợi, trời nắng nóng thế này cũng nên vào phòng có điều hòa không khí ngồi cho mát, uống một tách trà thơm giải nhiệt nên gật đầu đồng ý.
Cục trưởng Phan đợi mãi, đến lúc thấy hơn ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, vẫn chưa thấy tin tức gì, nhấp nhổm không thể ngồi yên, lại nghĩ bây giờ không phải là mùa cao điểm hỏa táng nên hỏi giám đốc Chu: “Hôm nay có rất nhiều người hỏa táng phải không? Có chuyện gì với lão gia nhà tôi hay sao thế? Sao đưa vào lâu như vậy mà việc hỏa táng vẫn chưa xong?”.
Giám đốc Chu cũng tỏ ra sốt ruột: “Hiện tại không có gì đáng phải lo lắng quá, hay là để tôi đi kiểm tra xem thế nào”. Một lúc sau, Giám đốc Chu quay lại với vẻ mặt vừa căng thẳng, vừa tức giận. Anh ta nói: “Cục trưởng Phan, tôi thực sự... rất xin lỗi, lúc trước tôi không biết ai đang làm nhiệm vụ ca này. Nếu tôi biết đó là hắn thì kiểu gì tôi cũng phải đổi người khác”.
Cục trưởng Phan giật mình hỏi: “Hôm nay là phiên ai làm nhiệm vụ vậy?”.
Giám đốc Chu hối hận, vội đáp: “À, tên này là Lý Nhị, là người của Cục do anh mới điều về, trình độ nghiệp vụ còn rất yếu, mà ai ngờ hắn lại nghiện chơi game điện thoại di động đến thế, sau khi đưa lão gia vào lò hỏa thiêu rồi, hắn lại chúi mũi ngay vào cái điện thoại, mải mê đến nỗi quên cả bấm nút điện khởi động lò. Đúng thật là... chỉ tại cái điện thoại di động!”.