Người bạn thuở ấu thơ

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Một buổi sáng mẹ nó dắt chiếc xe máy 81 ra khỏi cửa, nó lẽo đẽo theo sau, nó liếc nhìn sang nhà số 10 thấy cửa khóa im ỉm. Đến lớp nhìn vào chỗ ngồi của Chung cũng không thấy. Nó cảm thấy thất vọng mơ hồ về một điều gì đó. Khi cô giáo thông báo trước cả lớp tin Chung chuyển trường. Nó thật sự hụt hẫng, cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá mà không bao giờ lấy lại được.
Người bạn thuở ấu thơ
Ảnh minh họa

Trong bữa cơm tối, mẹ nói chuyện với bố:
- Nhà vợ chồng chú Chiến đã rao bán căn nhà rồi!
- Không biết ai sẽ dọn về đây ở?
- Thích thật vì sẽ có hàng xóm mới.
Đây là dãy nhà tập thể dành cho cán bộ công nhân viên nhà máy chè, bố mẹ nó cũng được phân một căn nhà ở đây, căn nhà số 9. Nhà vợ chồng chú Chiến số 10, căn nhà cuối cùng của dãy nhà.
Nó không biết thằng Chung từ đâu chuyển đến, mẹ nó không biết làm gì? Chỉ biết rất ít khi nó nhìn thấy mẹ Chung, sáng nó ngủ dậ‌y th‌ì cô ấy đã đi làm; tối muộn, khi nó phải ngồi vào bàn học sau giờ những bông hoa nhỏ thì nó nghe thấy tiếng cô gọi cửa thằng Chung ra mở.
Thằng Chung bằng tuổi nó, nhà Chung chuyển về dãy nhà tập thể, chỉ nhớ hôm đó là thứ bảy. Sáng thứ hai đi học, cô giáo dẫn một học sinh vào giới thiệu trước cả lớp bạn Nguyễn Thành Chung, cô xếp Chung ngồi gần nó. Hai đứa chơi thân với nhau như bóng với hình, sáng nào thằng Chung cũng quần áo chỉnh tề, đeo cặp gọn gàng sau lưng lóc cóc sang nhà rủ nó đi học cùng, chiều chiều hai đứa dẫn nhau ra bãi cỏ sân bóng trước khu tập thể tìm cỏ gà chơi, thằng chung vụt mạnh cái cỏ gà xuống khiến cái đầu cỏ gà của nó bay vèo xuống đất rồi cười nắc nẻ. Đến lượt nó, nó cũng vụt mạnh lên cái cỏ gà của thằng Chung, có cái đứt có cái không đứt, cứ đứa nào hết nắm cỏ gà trước thì đứa đó thua cuộc.
Hết lớp 4, lên lớp 5 cô giáo vẫn để Chung ngồi cạnh nó, có lần Chung hỏi nó:
- Lên cấp hai bạn thi vào trường nào? Sau này bạn học nghề gì?
- Chắc tớ sẽ vào trường chuyên của huyện! - Nó lại nói thêm - Mẹ muốn tớ sau này làm bác sĩ!
- Bạn thích làm bác sĩ à?
Nó nói với giọng buồn buồn:
- Không biết nữa, nhưng mẹ bị bệnh liên quan đến trái tim, tớ muốn học làm bác sĩ để chăm sóc cho mẹ.
Rồi một buổi tối nó đang học bên nhà, nghe thấy tiếng động lớn bên kia bức tường, tiếp đến là tiếng ấm chén hay bát đĩa vỡ. Dường như nó còn nghe thấy cả tiếng khóc thút thít của phụ nữ, rồi tất cả tự nhiên im bặt trong yên lặng của màn đêm.
Sáng hôm sau Chung vẫn sang rủ nó đi học bình thường, nó cũng quên luôn chuyện tối qua. Trưa đi học về nó thấy cửa sổ nhà Chung mở toang, cánh cửa mà từ ngày mẹ con nó đến chưa bao giờ mở ra, nó nhìn thấy một người đàn ông sau song cửa sổ, rồi lại nghe Chung chào:
- Con chào bố!
Hóa ra đó là bố của Chung
Thằng Chung chạy sang nhà gọi nó:
- Đức ơi đi ra sân đá bóng đi!
Nó chưa kịp trả lời thì mẹ nó từ trong nhà chạy ra cửa nói rõ to:
- Đức phải học bài, cháu đi chơi một mình đi, đừng rủ bạn nữa, từ mai cháu cũng không cầ‌n s‌ang nhà rủ Đức đi học nữa đâu vì cô sẽ đưa bạn ấy đến lớp.
Nó chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy mẹ nó chạy vào thì thào bên tai nó:
- Con đừng chơi với Chung nữa, bố nó mới cai nghiện về đấy. Trời ơi sao dãy nhà tập thể này lại có thành phần bất chính như thế trú ngụ chứ, lại là hàng xóm sát sườn. Từ giờ con hãy tránh xa nó ra, nếu không lại hư người đấy.
Nó cũng bất ngờ, trong đầu óc non nớt của nó, người nghiện rất đáng sợ và xấu xa, nếu bố thằng Chung mới đi cai nghiện về về thì thằng Chung cũng thật đáng sợ và xấu xa giống như bố của nó vậy.
Mẹ nó xin cô giáo chuyển chỗ ngồi cho nó, nếu như không phải đang là năm cuối của bậc tiểu học thì rất có thể mẹ nó đã xin chuyển lớp cho nó cũng nên.
Mẹ nó nói với hàng xóm về bố của Chung. Nó cũng nói với bạn bè trong lớp về bố của Chung. Thái độ của nó với Chung giờ là sự thành kiến và xa lánh. Khi bạn bè trong lớp rủ nhau đi đá bóng trong giờ ra chơi thì Chung ngồi một mình trong lớp.

Ảnh minh họa: Phim Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh

Đi đến đâu Chung cũng nhìn thấy bạn bè đang nhìn soi mói, chỉ chỏ và nói:
- Bố nó bị nghiện đấy!
Không ai chơi với Chung cả.
Một buổi sáng mẹ nó dắt chiếc xe máy 81 ra khỏi cửa, nó lẽo đẽo theo sau, nó liếc nhìn sang nhà số 10 thấy cửa khóa im ỉm.
Đến lớp nhìn vào chỗ ngồi của Chung cũng không thấy. Nó cảm thấy thất vọng mơ hồ về một điều gì đó.
Khi cô giáo thông báo trước cả lớp tin Chung chuyển trường. Nó thật sự hụt hẫng, cảm giác như vừa đánh mất thứ gì đó vô cùng quý giá mà không bao giờ lấy lại được.
Tối hôm đó, nó ôm lấy mẹ và bật khóc nức nở, nó mếu máo nói trong tiếng nấc:
- Thằng Chung chuyển trường rồi mẹ ạ!
Mẹ nó nghe tin, nhẹ nhàng vuốt lên tóc con trai, nó ngước mắt lên bắt gặp trong đôi mắt của mẹ hai giọt nước mắt long lanh như sương mai buổi sớm.
***

Anh cũng mặc áo blu trắng, nhưng đang phải đứng bên ngoài phòng phẫu thuật chờ đợi. Bên trong các bác sĩ đang làm phẫu thuật cho mẹ của anh, bệnh tim của bà trở đã trở nên xấu hơn.
Bỗng cửa cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, người nữ bác sĩ bước ra trước nói với anh:
- Chúc mừng anh, ca phẫu thuật đã thành công!
- Cô có thể cho tôi gặp bác sĩ đã phẫu thuật cho mẹ tôi không ạ!
- Vâng! Là tôi đây!
Vị bác sĩ bước ra từ phòng phẫu thuật vừa bước về phía anh, vừa từ từ kéo chiếc khẩu trang y tế xuống, thân thiết nói với anh:
- Bác gái không sao nữa rồi, cậu vẫn khỏe chứ?
- Ôi! Chung. - tôi sững sờ mất mấy giây trước khi thốt được nên lời.
Chung ôm lấy tôi như đôi bạn thân lâu ngày gặp lại nhau.
Khi bác sĩ Chung đến phòng bệnh của mẹ tôi, bà đã khóc, bà cầm tay Chung vỗ nhè nhẹ và nói:
- Ta thật sự xin lỗi con, Chung ạ!
- Tớ mới là người có lỗi Chung ạ! Vì tớ mà cậu đã ra đi! Tớ đã ân hận suốt những năm tháng sau này và luôn mong ngóng tin tức về cậu.
- Bác cũng như mẹ của cháu, bác không có lỗi gì cả. - Chung đáp lời mẹ tôi, rồi quay sang khẽ đặt bàn tay của mình lên vai tôi nói tiếp:
- Nếu có niềm tin sẽ có điều bất ngờ kỳ diệu. Tớ luôn nhớ về cậu, ước mơ của cậu cũng giống ước mơ của tớ, chúng ta vẫn là đôi bạn cùng tiến như ngày xưa.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật