Làm bồ nhí của bạn thân bố

Jeuner_rosier Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Tôi vùng dậy trong nỗi sợ hãi với cái đầu đau buốt… và hoảng hốt nhận ra trên người mình không còn mảnh vải che thân, bên cạnh mình lại là người đàn ông đó…
Làm bồ nhí của bạn thân bố
Phải chăng mình đã là ngư‌ời tìn‌h của ông ta từ lâu lắm rồi?

Một bản nhạc mà tôi chẳng hề biết tên vang lên trong căn phòng vốn đã thân quen gần mấy tháng nay... Tâm trạng tôi giờ đây liệu có thể diễn tả hết được bằng những câu chữ mà mình sắp viết ra không đây?

19 tuổi... cuộc sống của tôi cũng không có gì đáng để tự hào hay để phải thất vọng quá mức. Cuộc sống bình yên cứ thế trôi qua đến lúc tôi đột ngột chuyển đến một nơi mới. Tôi phải học cách tự lập, tự lớn lên, tự quen dần với những rắc rối và tự giải quyết chúng. Nhưng tôi đã không thể vượt qua được chính mình trước những cám dỗ xung quanh khi tôi vẫn đang là một cô bé ngây ngô, khờ dại. Đến giờ này, trở về nơi cũ, tôi tưởng chừng như sẽ được bình yên và mình sẽ học được cách đứng dậy sau vấp ngã nhưng không... Ông trời đang cố thử thách lòng tôi hay chính bản thân mình quá hư hỏng?

Một buổi chiều thứ 7, tôi nhảy lên xe buýt trở về nhà sau một tuần học hành ở trường. Đang loay hoay với công việc nhà thì có người bạn làm ăn khá thân với bố tôi đến chơi gửi cho bố một túi trà. Tôi đón nhận rồi cám ơn bố vẫn đi làm chưa về. Đã lâu rồi, tôi mới nói chuyện với người Hà Nội nên cảm giác rất vui khi được tiếp chuyện với vị khách ấy. Ông ta hỏi thăm chuyện học hành của tôi, rồi xin số điện thoại làm quen... Và tôi biết, ông ta rất ấn tượng về mình nên tôi cũng chẳng ngại ngần đọc cho số điện thoại của mình cho họ.

Thứ 2, tôi trở lại trường học. Người đó lại gọi điện thoại, nhắn tin quan tâm và tỏ ý muốn gặp tôi. Chiều ở khu trọ buồn, người yêu tôi lại mải mê với công việc muôn thuở... buồn chán, tôi đã đồng ý nhận lời đi chơi với ông ta. Chúng tôi cùng đi lòng vòng vài địa điểm trong thành phố rồi lại cùng nhau ăn uống... mà với người dân nơi đây, đi ăn là phải nhậu, nhậu nhẹt xong thì lại tiếp tục karaoke... và chúng tôi cũng đã không bỏ qua công đoạn nào.

Tôi phải trở về nhà trọ ngay lập tức vì anh đang đợi tôi ở đấy!

Mặc dù tôi không thích cái ăn chơi kiểu đó nhưng vì buồn chán, cô đơn, vì người yêu không quan tâm, săn sóc… nên mỗi lần ông ta rủ tôi đi chơi, lưỡng lự một lúc rồi tôi cũng gật đầu đồng ý. Lần thứ hai đi chơi với người đàn ông ấy, cũng ăn uống, cũng nhậu nhẹt, hết bia rồi lại rượu… Nhưng lần này, vì uống quá nhiều nên tôi đã say say khướt tự lúc nào mà không hề hay biết.

Sáng… Tôi từ từ mở mắt và lờ mờ trong ánh sáng hồng dịu nhẹ, tiếng điều hòa ro ro, rèm cửa trắng buông thõng qua khung cửa sổ… Chao ôi! Tôi đang ở trong khách sạn đây sao? Tôi vùng dậy trong nỗi sợ hãi với cái đầu đau buốt… và hoảng hốt nhận ra trên người mình không còn mảnh vải che thân, bên cạnh mình lại là người đàn ông đó… Giờ thì tôi đã hiểu chuyện gì xảy ra với mình đêm hôm qua.

Tôi với vội cái khăn trắng rồi bước vào phòng tắm. Nhìn vào gương, tôi vẫn nhận ra mình rất xinh dù mái tóc xõa dài hơi rối rắm. Lúc này đây, tôi nhớ đến anh, người yêu của mình… và tôi ý thức được rằng, mình phải trở về nhà trọ ngay lập tức vì chắc chắn, anh đang đợi tôi ở đấy.

Mặc vội cái váy trắng chấm bi mà tôi mặc lúc tối. Vội vã lấy điện thoại, kính… tôi toan chạy ra mở cửa thì bị ông ta cản lại. Ném cái nhìn khinh bỉ vào mặt lão ta rồi tôi vội vã bước ra ngoài.

4 giờ sáng, taxi vẫn còn đứng đợi khách trước cổng khách sạn. Tôi mở vội cánh cửa chui vào xe về nhà… im lặng… hoang mang… lo sợ…

Người yêu tôi vẫn đang đứng đợi trước cổng. Tôi không dám đối diện với anh, không dám chủ động hỏi han anh… Tôi bước vào phòng, anh lặng lẽ lên giường nằm… và tôi nhẹ nhàng đến bên, nằm cạnh anh. Điện thoại tôi rung lên… một tin nhắn… hai tin nhắn… ba tin nhắn… không cần xem thì tôi vẫn biết được chủ nhân của những cái tin nhắn ấy là ai.

Anh ngồi dậy… cầm lấy điện thoại tôi đọc tin nhắn… Có nằm mơ thì anh cũng không bao giờ nghĩ rằng, người yêu của mình là một người hư hỏng như vậy. Đọc xong tin nhắn, anh vội vàng giáng vào mặt tôi mấy cái bạt tai liên tiếp… Từ nhỏ tới giờ, anh là người đầu tiên đánh tôi. Tôi không đau vì những cái tát vừa rồi của anh… tôi chỉ cảm thấy nhục nhã vì những lỗi lầm mình đã gây ra, đã phản bội anh, người đàn ông tôi yêu thương nhất.

Tôi bật khóc nức nở khi thấy anh đau đớn ôm tôi vào lòng với những giọt nước mắt chảy dài trên gò má gầy xanh xao của mình. Và lúc ấy, anh đã gọi điện về nói chuyện với mẹ tôi… nói tất cả sự thật về con gái mẹ, về chuyện quan hệ lén lút với người bạn của bố mình.

Giờ đây, tôi mới thấm thía ý nghĩa của hai từ "ngoại tình"

Một tiếng sau, cả bố và mẹ đã có mặt tại căn nhà trọ ấy. Với điệu bộ hớt hải, lo lắng… mẹ nức nở khóc khi nhìn thấy đứa con gái hư hỏng của mình… nhưng tôi vẫn thờ ơ, vẫn lạnh lùng, vẫn giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra. Có lẽ… mẹ không thể chịu nổi cú sốc đó. Còn bố, bố vẫn nhìn tôi trân trân, không thèm quở mắng con gái một lời… Tôi hiểu bố buồn và đau lòng lắm vì trong mấy anh chị em, tôi vẫn là đứa con gái được bố yêu thương và chiều chuộng nhất… nhưng giờ đây, chính tôi lại làm bố buồn và thất vọng nhất.

Đã có bao nhiêu chuyện xảy ra với mình lúc đó… nhưng tôi vẫn không hối cãi, vẫn không chịu dừng lại ở đó. Tôi lại tiếp tục con đường cũ, lại nhận lời đi chơi với người đàn ông ấy, vẫn những hôm nhậu nhẹt say khướt, vẫn bia, rượu, bar và điểm cuối cùng vẫn là nhà nghỉ. Rồi người đàn ông ấy lại âu yếm, chiều chuộng tôi… và ông ta đã không ngần ngại khi đặt vấn đề với tôi “Hãy làm người tình của anh nhé!”. Hai từ “người tình” tôi đã nghe, đã thấy, đã đọc rất nhiều trên báo… nhưng giờ đây, tôi mới thấm thía ý nghĩa hai từ ấy. “Người tình”… tôi thầm nhủ “Phải chăng mình đã là người tình của ông ta từ lâu lắm rồi?”.

Chuyện tình của tôi và người yêu cũng đang ở bên bờ vực thẳm… Chẳng mấy chốc nữa thôi, tôi sẽ nói lời chia tay với anh, một người đàn ông đã rất yêu thương tôi rất nhiều… nhưng tôi không thể tiếp tục lừa dối anh, không thể nhận những yêu thương từ anh được nữa… vì tôi biết, mình không bao giờ xứng đáng được nhận nó.

Phía trước là cả một tương lai xám xịt… không biết đến bao giờ tôi mới thoát khỏi kiếp sống “tầm gửi” ngày qua ngày như thế này!

Kem dâu

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật