Chạy 300km về thăm mẹ ốm, người chồng nuốt nước mắt khi nhìn thấy...

Kitty Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Bước vào tới sân đã 12 giờ đêm anh giật mình khi thấy điện trong nhà vẫn sáng. Không biết vợ anh còn thức làm gì. Bước thêm mấy bước, anh đã lặng người khi thấy cảnh tượng ấy.
Chạy 300km về thăm mẹ ốm, người chồng nuốt nước mắt khi nhìn thấy...
Ảnh minh họa

Sau khi tốt nghiệp đại học và có công ty riêng trên thành phố anh trở thành niềm tự hào của cả dòng họ, mọi người trong nhà cứ giục anh lấy vợ. Lúc ấy ai cũng nghĩ với vị thế hiện tại như anh chắc chắn anh sẽ lấy vợ thành phố chứ ai lại lấy gái quê làm gì.

Vậy nhưng lúc anh đưa chị về giới thiệu thì mọi người đều ngỡ ngàng. Nhan sắc chị bình thường, lại đang làm việc ở quê và chị chính là cô bạn học từ hồi cấp 3 của anh là mối tình đầu của anh.

Hàng xóm dè bỉu: “Tưởng nó giỏi thế thì phải lấy vợ thành phố giàu có chứ lại quay về lấy gái xứ mù này thì cũng bình thường thôi. Chắc là người trong họ nhà nó toàn chém gió chứ giỏi giang gì”. Mặc hàng xóm dị nghị, cô bác họ hàng phản đối, anh vẫn quyết lấy chị về làm vợ, mẹ anh thì không có gì phản đối vì từ trước đến giờ bà luôn để anh tự quyết định mọi việc.

Sau khi cưới anh sẽ đưa vợ lên thành phố làm và cũng muốn đưa mẹ đi nhưng mẹ lại không chịu, mẹ muốn ở nhà để còn hương khói cho bố. Cuối cùng anh đành đưa vợ lên trước để ổn định công việc, sau đó sẽ thuyết phục lên sau.

Nhưng vợ chồng anh chị vừa mới lên thành phố được 1 tuần thì liên tục nhận được điện thoạicủa anh em họ hàng. Hết cô rồi đến bác ruột trách móc anh: “Bố mày mất sớm, mẹ mày ở vậy vất vả khó nhọc nuôi mày thành người mà lúc được hưởng vinh hoa phú quý mày lại để bà ấy ở nhà một mình khổ sở thế à. Giờ mày chỉ biết có vợ thôi sao ? Đúng là thằng con bất hiếu”.

Anh chẳng hiểu chuyện gì xảy ra ở nhà nữa. Cứ để mọi người mắng hết sau đó mới dám gọi điện về hỏi đứa em ở cạnh nhà xem mẹ anh có chuyện gì hay sao thì nó bảo là mẹ anh mấy hôm nay cứ ra thẩn vào thơ buồn lắm. Rồi còn ra cả mộ ông nằm nữa, mưa cũng chẳng về, may có người nhìn thấy dìu bà về nhưng bà nhất quyết không cho báo với anh, bảo để anh yên tâm làm việc.

Anh hối hận lắm định về nhà ngay với mẹ nhưng đúng lúc ấy thì công ty của anh xảy ra một việc quan trọng, anh làm lãnh đạo phải ở lại giải quyết. Nếu không giải quyết ổn thỏa thì dính tới Pháp Luật nên không thể về ngay với mẹ được. Anh để vợ về trước với mẹ xem tình hình mẹ thế nào, anh sẽ cố gắng thu xếp về sớm nhất với bà.

Vợ về rồi anh lao đầu vào giải quyết công việc ngay. Hầu như mấy đêm ấy anh không được chợp mắt, thỉnh thoảng gọi điện về nhà vợ bảo anh cứ yên tâm giải quyết công việc, mẹ ở nhà có em và mọi người rồi. Vợ mới cưới, mẹ chồng con dâu đã hiểu gì về nhau đâu nên anh cũng lo lắm, chẳng biết vợ có chăm sóc mẹ được chu đáo không nữa. Nhưng mà nếu anh bỏ việc trên này thì không chỉ cơ đồ của anh tan tành mà hàng trăm con người cũng sẽ bị thất nghiệp phải ra ngoài đường.

Vậy là anh lại đành gác việc nhà sang một bên, cố gắng cùng anh em giải quết công việc của công ty. Suốt 1 tuần gần như thức trắng, và chạy đôn chạy đáo khắp nơi, công ty của anh đã qua được cửa tử. Sau cuộc họp quan trọng cả công ty kéo dài từ 6 giờ tối cho tới 9 giờ đêm anh đã lái xe vượt 300 km về ngay với mẹ.

Tất nhiên anh giấu vợ việc mình về trong đêm vì không muốn vợ nói cho mẹ biết sợ bà lo lắng cho anh mà phát bệnh thêm. Mẹ anh đã yếu lắm rồi, suốt 30 năm qua bà lúc nào cũng chỉ lo cho đứa con trai duy nhất của mình, niềm tự hào duy nhất của bà là anh.

Anh dừng xe cách nhà cả 50 m để đi bộ vào vì sợ hàng xóm đang ngủ bị đánh thức. Bước vào tới sân đã 12 giờ đêm anh giật mình khi thấy điện trong nhà vẫn sáng. Không biết vợ anh còn thức làm gì. Bước thêm mấy bước, anh đã lặng người khi thấy cảnh tượng ấy.

“Mẹ à mẹ đi vệ sinh luôn ra bô ở đây đi rồi con dọn chứ không phải vào nhà vệ sinh nữa mẹ à, vào đấy con sợ có nước trơn dễ trượt ngã lắm”. Vừa nói vợ anh vừa đỡ mẹ chồng dậy và dìu bà xuống giường đi vệ sinh luôn ra cái bô cô ấy đã để sẵn. Xong xuôi vợ giúp mẹ kéo quần lên rồi lại dìu bà vào giường đắp chăn cẩn thận cho bà rồi mới đi đổ bô và nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh mẹ.

Anh cứ thế đứng nhìn mà hai hàng nước mắt tuôn rơi không nói được câu nào. Anh là đứa con trai được mẹ hi sinh cả cuộc đời mình để nuôi dạy nhưng cũng chưa từng phải đổ bô cho mẹ lần nào.

Anh bước vào nhà lay lay vợ và ra dấu hiệu vợ bảo vợ cứ ngủ đi để mẹ ngủ. Anh ngủ ở ngoài ghế. Sáng hôm sau, thấy con trai về thì mẹ anh mừng lắm, sức khỏe của bà cũng đỡ nhiều rồi. Bà ngồi bên con trai và cứ xuýt xoa khen con dâu: “Cái Mai ngoan lắm con ạ. Từ hôm về nó ngủ với mẹ suốt, rồi nấu cháu bón cho mẹ từng thìa. Mà kể cũng lạ nữa cơ, mẹ thì già rồi nhiều lúc đi vệ sinh còn để rớt cả ra quần, kiểu gì cũng có mùi khó chịu thế mà chẳng thấy nó kêu ca gì cả. Tối nào cũng cứ ôm lấy mẹ rồi hít hà như trẻ con ấy”.

Nghe mẹ kể về con dâu mà anh cũng thấy ấm lòng vô cùng. Lần này thì mẹ anh không từ chối lên thành phố cùng vợ chồng anh nữa rồi. Giờ bà quấn quýt với con dâu lắm và bảo chỉ muốn cái Mai nấu cơm cho ăn thôi. Giờ thì anh thấy mình đã không sai khi lấy mối tình đầu của mình, chứ nếu lấy vợ thành phố chắc gì đã được một cô vợ biết thương yêu và quan tâm chăm sóc cho mẹ anh như bây giờ. 

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật