Thất Ngược Khí Phi

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Thất Ngược Khí Phi là truyện xuyên không với chủ đề khá quen thuộc vượt qua không gian và thời gian.Đọc truyện bạn sẽ nhận ra những điều mới mẻ, một hành trình tự không mà có nhưng lại thu được không ít bài học.
Thất Ngược Khí Phi
Ảnh minh họa

Nàng là vị vương phi do hắn đích thân lấy về, nhưng lại chẳng khác gì những thị thiếp trong phủ của hắn, chờ đợi để được hắn gọi ân sủng. Thành thân nửa năm, có 7 đêm làm bạn. Trong phủ cơ thiếp nhiều như mây trên trời, vô cớ khiêu khích, nàng lạnh nhạt đối phó. Đáng tiếc, đao kiếm quang minh thì dễ tránh nhưng ám tiễn lại khó phòng ngự.

Hắn thờ ơ, lạnh nhạt, cho dù nàng bị người khác hãm hại, hủy dung nhan, làm cho mất đi giọng nói, nam nhân này vẫn một, hai không nói lời nào. Hắn bức nàng, không cho nàng được yên ổn, nhất định phải làm cho nàng sống không bằng chết mới có thể làm vơi đi nỗi hận trong lòng hắn. Hại người phụ nữ hắn yêu thương mất đi, như thế nào lại đổ lên đầu nàng.

Nàng chỉ là một u hồn đến từ thế kỉ 21. Hắn khinh thường nàng, chán ghét sự đụng chạm của nàng, tuyệt đối không cho phép nàng chết, nếu có chết thì cả hai cốt huyết tương liên. Đáng thương, trong bụng nàng đã có hài nhi nhưng hắn lại nhẫn tâm bỏ. Trái tim đã chết, thân xác tàn lụy, nàng quyết định rời vương phủ nhưng lúc này nàng lại mang thai. Nàng nhất định phải bảo vệ tốt cốt nhục của chính mình.

Liệu nàng có giữ được cố nhục của mình và rời được vương phủ. Câu trả lời sẽ có trong chính các bạn.

Chương 1
Đêm Đại Hôn

Đông Kỳ hoàng triều, ngày mười tám tháng sáu năm Thiên Khải thứ sáu. Kinh thành có vẻ náo nhiệt, vui mừng hơn bình thường. Hôm nay chính là ngày đại hôn đệ đệ ruột của Hoàng thượng, Hiên vương gia cùng tam nữ Thừa tướng. Từ sáng sớm, mấy con đường phồn hoa nhất kinh thành đã bị sóng người tràn ra mãnh liệt làm tắc nghẽn, tất cả mọi người đều muốn xem phong thái của Hiên vương gia cùng đại hôn long trọng, đình đám.

Cả hôn lễ đều do hoàng thất tỉ mỉ xử lý, chẳng những long trọng mà còn náo nhiệt phi thường, bên ngoài không thể so sánh được với đại hôn của thiên tử đương triều.

Từ hoàng thành tới Hiên vương phủ, từ các đường cái đến hẻm nhỏ, khắp nơi đều giăng hoa kết đèn, pháo hoa được phóng ra đinh tai nhức óc, tiếng chiêng trống xé gió vang vọng lên tận mây xanh. Trong đám người náo nhiệt, từng đợt tiếng hoan hô vang lên, khắp nơi đều là sự vui mừng, hân hoan, cảnh tượng thật là náo nhiệt.

Ngày trước đại hôn, cổng lớn của Hiên vương phủ treo đầy những dải lụa đỏ và tiên hoa. Trong vương phủ, các cột trụ đều được sơn đỏ thắm, các lâu đình cũng được trang trí không kém, nào là lụa đỏ rồi tiên hoA cùng đèn lồng, khắp nơi giăng đèn kết hoa, tiếng chiêng trống rộn ràng, tỳ nữ hạ nhân lui ra lui vào, công việc vô cùng bận rộn.

Sau khi rước kiệu hoa xong, tại tân phòng, trong niềm vui sướng, hân hoan của mọi người, trên người mặc đại hồng cẩm bào, đầu đội mũ phượng, tân nương Khinh Vân nhiễm an tĩnh ngồi trên hỉ giường, nghe được tiếng chân bà mối cùng tỳ nữ đã ra khỏi phòng, nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Nàng thế nào cũng không nghĩ hôn lễ ở cổ đại rườm rà đến thế.

Vạch khăn trùm đầu, bỏ mũ phượng ra, nàng tiện tay ném nó lên giường, nhanh chóng đứng lên, ngọn nến lớn màu đỏ chiếu rọi dung nhan thanh nhã, xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt nhỏ nhắn, tóc mai như mây, đôi mắt trong như nước, mũi thẳng, đôi môi anh đào, da trắng như tuyết, cả người lộ ra một khí chất thanh nhã. Mái tóc dài đen như mực, mũ phượng đẹp đẽ quý giá, phía trên búi tóc cài 1 cây trâm vàng đính chuỗi ngọc thật dài buông xuống, đung đưa theo cử động, trên người nàng có Hoàn bội cũng rung động theo. Dung nhan này, cho dù ở hiện tại cũng là mỹ nhân bại hoại khó gặp ( haha mỹ nhân bại hoại ). Chỉ là lúc này trên mặt nàng không có vẻ mặt ngượng ngùng, vui sướng của một tân nương mà ngược lại vẻ mặt của nàng như là chuẩn bị nghênh đón một trận chiến ác liệt và nghiêm trọng vậy.

Bên trong hỉ phòng, mọi thứ đều được điêu khắc tinh tế, nạm vàng khảm ngọc, đồ gỗ lộ ra thần vận tao nhã, xa hoa phú lệ, cửa sổ được che bởi tấm rèm đỏ, chắn đi một chút ánh sáng của mặt trăng, nàng chậm rãi tới hướng cửa sổ. Một trận gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, Vân nhiễm nhẹ mân cách môi anh đào, đưa tay vươn ra ngoài cửa sổ để cảm nhận từng làn gió thổi nhè nhẹ nơi đầu ngón tay, một mùi hoa nhàn nhạt, thoang thoảng theo gió mà đến. Tựa hồ như tâm tình tốt lên, nàng cười lãnh đạm, con ngươi mắt nâng lên sau đó lại lơ đãng hạ xuống, gió vẫn thổi nhẹ nhàng, cả người toát lên vẻ kiều mỵ.

Vầng trăng rằm treo phía trên cao bầu trời, ánh sáng lúc ẩn lúc hiện, sau khi sự huyên náo, ầm ĩ kết thúc thì tất cả rơi vào tĩnh lặng, hết thảy trong mắt nàng như thế cũng tốt đẹp, suy nghĩ không khỏi như gió mà tan đi.

Đột nhiên có một trận những tiếng chuông đồng thanh thúy vang lên, nàng bỗng quay đầu lại, chỉ thấy trên hỉ giường có giắt chuông gió không ngừng phát ra những tiếng “đinh đông” như xé gió, như từng làn nước suối giống nhau chảy qua tâm ruộng, làm cho người ta tâm tình cảm giác sung sướng, trong lòng có điểm kinh ngạc, trong phòng Hiên vương gia cư nhiên như có nữ nhân vậy.

Sau một khắc, cửa phòng dán chữ Hỉ bị đẩy ra, một thân ảnh tôn quý, cao lớn bất ngờ xuất hiện tại cửa. Khinh Vân nhiễm dừng mắt nhìn lại, ánh nến chập chờn, dần dần thấy rõ dáng vẻ của hắn, một khuôn mặt tuấn mỹ , trên người mặc hỉ phục tân lang, hết sức anh tuấn, tuấn dật ( đẹp giai thế này mà lại ác thế T.T ). Trên đầu đội mũ quan minh châu, tóc dài như thác nước buông xuống, đôi mắt như bao bởi lớp băng sương, tản mát toát lên vẻ kiệt ngạo bất tuân, con ngươi đen thâm thúy hẹp dài , tinh thần như khí trời trong đêm lạnh, biểu hiện của hắn vô cùng lạnh lùng, cao ngạo, từ đó tạo nên bức tranh hắn lãnh khốc vô tình, vóc người cao lớn, khí chất giống như báo đen, tự hồ từ đầu đến chân đều tản ra vẻ lạnh lùng đến cả ngàn dặm.

Nam nhân này là phu quân, cũng là người nắm giữ sinh mạng của người Khinh gia nàng.

Tiêu Thần Hiên tầm mắt lạnh như băng dừng lại nơi Khinh Vân nhiễm, liền nhanh chóng chuyển sang chỗ khác, chỉ thấy cánh môi hình cung đơn bạc của hắn hơi giật giật, một thanh âm lạnh lùng truyền đến:

-Vương phi phải chăng thấy tịch mịch, dám tự ý tháo bỏ hỉ khăn ?!

Khinh Vân nhiễm có chút sửng sốt nhưng nhanh chóng định thần lại, lãnh đạm nở nụ cười lấy lại nhan sắc:

-Phu quân nói quá lời, thiếp thân chậm chạp không chờ đến khi phu quân giá lâm, tưởng rằng phu quân tối nay có ý định đến nơi khác cho nên mới lớn mật tự tháo bỏ hỉ khăn xuống.

Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, ngữ khí lạnh lùng bao hàm châm chọc:

-Vương phi chẳng lẽ trách Bổn vương không quan tâm ngươi?

Khinh Vân nhiễm mím môi, kiềm chế cơn tức giận phát lên trong lòng, có chút cúi người nói:

-Thiếp thân không dám.

Tiêu Thần Hiên cười lạnh nói:

-Vương phi vì sao không dám? Bổn vương mới rồi còn đang đoán, Vương phi có phải không hài lòng hôn sự này nên có ý muốn đào tẩu?!

Khinh Vân nhiễm khẽ run, môi cánh hoa khẽ mở, thản nhiên nói:

-Phu quân nói đùa, thiếp thân chỉ là hóng gió mà thôi.

Tiêu Thần Hiên khóe môi nổi lên một mạt cười lạnh, nói:

-Vương phi thật hăng hái, đêm động phòng hoa chúc ra trước cửa sổ hóng gió lạnh.

Khinh Vân nhiễm lạnh nhạt không nói, đầu cúi xuống, che đi trong mắt sự lúng túng. Tiêu Thần Hiên không thèm để ý tới, đi nhanh tới bên giường, hỉ phục một bên, mặt âm trầm ngồi xuống, chỉ chốc lát, con ngươi lạnh như băng của hắn giương lên, lạnh giọng ra lệnh:

-Lại đây!

Bóng dáng của hắn bị ánh nến chiếu rọi trên mặt đất trông rất dài, khuôn mặt tuấn mỹ tựa đá cẩm thạch của hắn lạnh như băng, hai tròng mắt cơ hồ như có một tảng băng lớn.

Toàn thân hắn như phát ra lãnh ý làm Khinh Vân nhiễm giật mình khiếp sợ trong chốc lát, chậm rãi đi tới bên giường, hé ra mặt cười, ánh mắt hạ xuống nơi mặt đất, đứng bên mép giường, vẫn không nhúc nhích.

Tiêu Thần Hiên nhẹ nâng mi mắt, mặt hơi nghiêng đi, mỗi câu mỗi chữ đều lạnh lùng nói:

-Ngươi lo lắng cái gì? Đem y phục cởi ra, nằm lên trên giường.

Khinh Vân nhiễm nhíu chặt đôi mày, môi anh đào nhẹ mân, không nói một câu, một cảm giác nhục nhã mãnh liệt kéo tới, ánh mắt đối phương lạnh lùng tàn nhẫn tựa như thợ săn khôn khéo ước lượng giá trị con mồi, nam tử như vậy lại là phu quân của nàng, quả như lời đồn là người bạc tình.

“Nếu ngươi không chịu làm, đại lao của Bổn vương tốt lắm!”, Tiêu Thần Hiên hừ nhẹ một tiếng, con ngươi đen hẹp dài híp lại, trong mắt dâng lên sự bực mình, hung hăng bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của nàng, sử dụng lực đạo đủ để đem đầu khớp xương nàng bóp nát.

Cổ tay liên tục duy trì sự đau đớn kéo tới, Khinh Vân nhiễm không không nhịn được kêu một tiếng, con ngươi mắt nâng lên chống lại tầm mắt của hắn. Đôi mắt đối phương như một hắc động không đáy, bên trong tựa hồ như cất giấu hận ý đến khắc cốt, u trầm âm hối, làm cho nàng vạn kiếp bất phục.

Một trận tiếng vang y phục bị xé rách, quần áo tại bàn tay hắn hóa thành những mảnh vụn buông rơi, hắn không chút nào thương tiếc đem nàng đặt dưới thân.

“Mở ra!”. Thanh âm của hắn lạnh như băng, trong mắt không có độ ấm, cho dù bây giờ vốn là mùa hè nắng chói chang nhưng nàng cũng không cảm thấy một tia ấm áp, phảng phất như mình đang ở nơi hoAng vu chỉ có băng và tuyết, thất thần chỉ trong chốc lát, hắn tàn nhẫn cướp lấy sự trong sạch của nàng.

“Áa!”. Đau nhức làm cho Khinh Vân nhiễm không nhịn được bi thảm kêu lên một tiếng, móng tay cắm sâu vào da thịt hắn, sâu đến nỗi chảy máu, một giọt nước mắt khuất nhục lặng lẽ chảy xuống từ khóe mắt của nàng, nhanh chóng ẩn xuống mái tóc. Vì đau đớn nên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vặn vẹo, tái nhợt như tờ giấy, một vài sợi tóc vương vãi tán loạn, bởi dao động trên giường, lung lay muốn ngã…

Từng đợt đau đớn thấu xương làm cho đầu óc Khinh Vân nhiễm tỉnh táo, nàng an ủi chính mình, nhịn một chút, nhẫn nại một chút thì tốt rồi… Nàng nhắm mắt lại, khi hai tròng mắt thanh thản khép vào, trong nháy mắt, trên đỉnh đầu vang lên một thanh âm châm chọc lạnh lùng:

-Giả bộ trong sạnh cái gì, ở trong mắt ta, ngươi ngay cả xướng kỹ cũng không bằng!

Tiêu Thần Hiên ánh mắt tà tứ, tay nắm chặt cằm nàng, miệng nói ra những lời lẽ cay độc.

“Đừng! Ngươi… Tránh ra!”. Khinh Vân nhiễm hốc mắt đầy nước mắt, phát ra tiếng nức nở, nàng đã đau đến nỗi không thể phản bác lại lời nói của hắn.

-Cảm giác được đau đớn thật sự? Đừng nóng vội, Bổn vương sẽ làm ngươi càng trở nên đau đớn hơn…

Tiêu Thần Hiên cúi xuống thân thể, khóe môi vẽ ra điệu cười lạnh, ánh mắt hung ác làm cho người ta không rét mà run, con mắt âm lãnh, đem nàng giữ chặt không thể động đậy.

-Không, đừng như vậy, van cầu ngươi…

Khinh Vân nhiễm hai tay khước từ, ánh mắt của hắn làm cho nàng giống như rơi vào động băng, trong nháy mắt cảm giác toàn thân lạnh lẽo, rét đến phát run.

Song nỗi đau đớn vẫn lan tràn, phảng phất như thân thể cùng lục phủ ngũ tạng đều bị lửa đốt cháy, trái tim của hắn như khối băng cùng với lửa dày vò nàng, không cách nào chạy thoát.

Tiêu Thần Hiên lạnh lùng vô tình nhìn nàng chằm chằm, không có một tia rung động, cũng không có một tia trầm luân, thanh âm lãnh khốc hướng tai nàng:

-Sau này ngươi với thị thiếp trong phủ đều giống nhau, chờ Vương gia ta sai bảo.

Cả một đêm, hắn không quan tâm nàng mới trải việc đời, làm đủ tư thế, hại nàng thiếu chút nữa chết ở trên giường.

Chương 2
Ngọ Thiện Gặp Lại

Ngọ thiện: Bữa trưa. Hôm sau, ánh nắng mặt trời ấm áp xuyên qua tấm màn cửa sổ bằng lụa mỏng, chiếu vào phía trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của Khinh Vân nhiễm, thẳng đến tận trưa, nàng mới từ trong mộng lo lắng tỉnh lại.

Thân dưới khắp nơi bị thương, đau đớn vạn phần, như là có một ngọn lửa lớn chích nướng, còn đang đau nhức như bị xé rách, lại vừa mói thêm một trận quặn đau thật sự làm người ta khó có thể chịu đựng được, chỉ chốc lát sau, trên người xuất hiện một lớp mồ hôi.

Nàng cảm giác thân thể mình mềm oặt, không có một điểm khí lực, bàn tay nhỏ bé chậm rãi trượt xuống, phía dưới chính là một mảng hồng tươi ướt át trơn trượt, rất lạnh!

Trên giường nằm một hồi lâu, thân thể mới khôi phục một chút khí lực, nàng vắt mày, nhịn đAu cử động thân thể mới phát hiện trong phòng không có một bóng người.

Mái tóc dài của nàng buông xuống, hai tròng mắt như sương mù nhìn vào đôi chim uyên ương ở đầu giường, hốc mắt ướt át, nhìn quần áo rơi tán loạn, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh tối hôm qua như một cơn ác mộng, đôi má lúm đồng tiền trở nên vô cùng trắng bệch.

Hít sâu một hơi, nghĩ đến tình cảnh lúc đó, không khỏi cười tự giễu, nàng làm gì có thời gian hối tiếc. Một tay thu chặt cái chăn, bảo vệ ngực, nàng ngồi xuống, tấm lưng trần trắng nõn nhưng lại đầy những vết thâm, làm cho người ta đau lòng.

Bên ngoài có người nghe thấy tiếng vang từ bên trong, không quá bao lâu, cửa bị đẩy ra, một a hoàn ước chừng 15, 16 tuổi, lanh lẹ tay chân đi đến, cách sau tấm màn, nhẹ giọng kêu:

-Tiểu thư, người tỉnh rồi sao?

Nghe vậy, Khinh Vân nhiễm vội vàng chui vào trong chăn, gương mặt phấn trắng nổi lên một tầng hồng nhạt, hỏi:

-Lan nhi, bây giờ là giờ nào rồi?

Nàng đột nhiên nghĩ đến, dựa theo tục lệ, thị thiếp trong phủ phải đến thỉnh an Vương phi, nếu không đi thì sẽ bị trách tội.

-Bây giờ đã là buổi trưa rồi ạ.

Lan nhi trước tiên bẩm báo, biết tiểu thư đã tỉnh dậy, nàng bước nhanh tiến lên, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một sồ đồ vỡ. Tiểu thư bình thường sáng sớm đã dậy, hôm nay cư nhiên lại ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, vốn nghĩ là, đêm qua vương gia hẳn là rất điên cuồng, nghĩ đến điều này, khuôn mặt thanh tú không khỏi nhiễm một tầng mây đỏ ửng.

“Đã trễ thế này rồi cơ à?”, Khinh Vân nhiễm thở dài, thấp giọng hỏi:

-Lan nhi, thị thiếp trong phủ có đến đây xin thỉnh an không?

Lan nhi lắc đầu, thấy khí sắc nàng không tốt, lo lắng nói: “Tiểu thư…”

Khinh Vân nhiễm nhịn xuống chua xót, lắc đầu nói

-Ta không có việc gì! Lan nhi, thay ta chuẩn bị một chút, ta muốn tắm rửa.

Trải qua một phen hành hạ đêm qua, cả người đã sớm đau nhức không chịu nổi, nếu như không có nước nóng để ngâm mình, hôm nay đừng nghĩ đến bước xuống giường, huống hồ giữa hai chân khó chịu, làm cho nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái.

Lan nhi cười nói:

-Nô tỳ đã sớm vì tiểu thư chuẩn bị tốt rồi, để Lan nhi đi lấy y phục cho tiểu thư.

Nói xong, nàng xoay người đi hướng tủ quần áo lấy ra một bộ y phục, choàng lên người Khinh Vân nhiễm. Con ngươi mắt Lan nhi hạ xuống, ngoài ý muốn nhìn thấy trên người tiểu thư có vô số những vết bầm to nhỏ, không giống dấu hôn của vợ chồng hoan ái bình thường ( bà này biết rõ ghê ), trông qua như vết thương do bị ngã, trong đầu suy nghĩ trăm thứ, không khỏi cau mày hỏi:

-Tiểu thư, Tối hôm qua Vương gia ở đây, có phải hay không đối với người thô bạo?

Khinh Vân nhiễm trách nhẹ, nói:

-Lan nhi, phụ thân không phải đã nói qua, tới Vương phủ rồi phải nhẫn nại mà chịu.

Nơi này dù sao cũng không thể so với phủ Thừa tướng, mọi việc đều phải có chừng mực, huống hồ, Hiên vương gia sáng sớm đã biểu hiện rõ thái độ của mình, tốt hơn hết là nàng ở trong phủ theo an bài của hắn.

Chứng kiến Lan nhi chau mày, vì nàng mà tức giận, trong lòng có chút cảm động, ít nhất ở cái nơi xa lạ này cũng có một người thực lòng quan tâm nàng, nàng cầm tay trấn an:

-Lan nhi, không đau một chút nào, bất quá nhìn qua chỉ có điểm dọa người mà thôi.

Lan nhi tức giận, bất bình nói:

-Nhưng Vương gia đúng là quá khi dễ người!

Khinh Vân nhiễm nâng đầu , mày liễu nhăn lại, thản nhiên nói:

-Tốt rồi, Lan nhi, đừng nóng giận nữa, mau đỡ ta đi tắm.

Lan nhi miệng đáp nhẹ, đứng dậy đỡ Khinh Vân nhiễm hướng phòng tắm đi tới.

Trong phòng tắm, sau tấm bình phong, mùi Long Tiên Hương thoang thoảng bay, một thùng gỗ lớn đủ để một người ngồi vào trong, từ bên trong tỏa ra đầy khí nóng, trên mặt nước có rất nhiều cánh hoa nổi lơ lửng, thùng gỗ bên cạnh là nước dể dội đi quế hoa di tử ( xà phòng thơm – thời đó mà cũng có xà phòng ), được chuẩn bị hết sức thỏa đáng.

Lan nhi xem thử độ ấm của nước, ôn nhu nói:

-Lúc trước khi tiểu thư tỉnh lại, sợ không có nước nóng tắm rửa, Lan nhi đã lập tức đi lấy thêm một thùng nước nóng, nước nóng thế này mới tốt.

-Lan nhi, phiền toái ngươi rồi!

Khinh Vân nhiễm cười cảm kích, nói:

-Ta một mình ở lại nơi này được rồi, ngươi đi ra ngoài nghỉ ngơi đi.

-Vâng! Lan nhi cAnh giữ ở bên ngoài, nếu có việc, tiểu thư cứ gọi Lan nhi.

Lan nhi mỉm cười gật đầu, thuận thế lui ra ngoài, đem cánh cửa phòng tắm đóng lại.

Đợi Lan nhi đi đi rồi, Khinh Vân nhiễm đem y phục cởi ra, lộ ra c‌ơ th‌ể tuyệt mỹ, nếu như không có những mảng xanh tím khó coi thì đây đích thị là một pho tượng ngọc được điêu khắc hoàn mỹ.

Dẫm lên ghế, nhấc chân bước vào trong thùng, đem thân thể ngâm hoàn toàn vào trong thùng, nước nóng làm giảm bớt sự đau nhức ở thân dưới, nàng nhẹ nhàng tháo búi tóc, làm ái tóc đen dài như thác nước rơi xuống, lấy tay túm lại sau đó đổ lên quế hoa, tinh tế chà nhẹ.

Tẩy hết tóc, nàng lại đem các nơi trên người tỉ mỉ tẩy trừ một lần, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thích thú hưởng thụ sự yên lặng trong chốc lát, đem thân mình trong nước hoàn toàn giãn ra.

Tắm rửa xong, Khinh Vân nhiễm thay một chiếc váy có thêu hoa bách hợp, phảng phất mang theo màn sương sáng sớm, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, thanh nhã, còn có thêm một phần phiêu dật.

Chờ sau khi khô tóc, Lan nhi giúp nàng vấn một kiểu tóc đơn giản.

Trên đỉnh đầu vấn một búi tóc, dùng dây cột tóc màu trắng bó chặt lại, 2 bên cạnh buông xuống 2 dải tóc, còn lại buông xõa ở phía sau. Nhìn vào trong gương, vóc người tinh tế yểu điệu, làn da trắng mịn như tuyết, mái tóc đen nhánh mềm mại, ánh mắt sáng ngời, đôi môi anh đào hồng nhuận căng đầy, khí chất thanh nhã tú lệ.

Mặc dù không phải là tuyệt sắc khuynh thành nhưng cũng được coi là thanh lệ thoát tục, tướng mạo như vậy đáng lẽ phải được nam nhân yêu mến mới đúng, nhưng thái độ của Hiên vương gia đối với nàng phảng phất như thù giết cha. Có lẽ, cho dù nàng có xinh đẹp tuyệt thế thì thái độ của Hiên vương gia đối với nàng vẫn là căm hận, chán ghét, khinh thường mà thôi.

Đột nhiên thanh âm Lan nhi vang lên:

-Tiểu thư, quần áo màu xanh nhạt này có phải là trông quá đơn giản không, tiểu thư mới tân hôn, hay là mặc đồ đỏ cho cát lợi.

Khinh Vân nhiễm lấy lại tinh thần, quay đầu lãnh đạm cười nói:

-Như vậy rất tốt, thanh thanh sảng sảng, mùa hè ăn mặc như vậy sẽ làm bớt đi cái nóng.

Đang lúc nàng chuẩn bị đứng dậy, ngoài cửa truyền đến giọng hạ nhân, nói Hiên vương gia mời nàng đi đại sảnh dùng ngọ thiện.

Khinh Vân nhiễm cùng Lan nhi nhìn thoáng qua, việc vương gia chán ghét nàng là ngoài mặt sẽ làm dần dần hay là làm luôn một lần? Hoặc là, chuẩn bị cho nàng xuống ngựa.

Lan nhi mở cửa ra, ngoài cửa đã có hạ nhân chờ sẵn, nhìn thấy Khinh Vân nhiễm, khom người nói:

-Vương phi, xin mời lên kiệu.

*********

Ánh mặt trời giờ ngọ xuyên thấu qua cửa sổ kiệu chiếu vào, da thịt có cảm giác nóng, gió mát hây hẩy, mùi thơm ngát của hoa quế đập vào mặt, chim chóc đậu trên ngọn cây hót vang, tuyệt vời dễ nghe, rập rờn cánh bướm sặc sỡ nô đùa bên những bông hoa nhỏ nhắn xinh đẹp.

Phủ đệ củA Hiên vương phủ chiếm một diện tích rộng lớn, không chỉ có nhiều sân rộng lớn ở phía sau núi mà cả danh lãm Bích Hồ của kinh thành cũng được bao lãm trong đó, đình bàn lầu các, đình viện sân vườn, vách đá, hòn giả sơn, hoa viên, hồ nước chảy êm đềm, cánh cổng điêu khắc tinh xảo, phú lệ xa hoa.

Khinh Vân nhiễm thầm than, tự trách mình không cần phải lên kiệu. Vừa mới đó, kiệu cũng dừng lại, rốt cuộc cũng đến nơi. Nàng chậm rãi xuống kiệu, chịu đựng sự đau nhức ở bắp đùi, bước đi ưu nhã vào trong đại sảnh, cảnh tượng xuân sắc vô cùng. Nếu không sớm biết rằng, các nàng vốn là cơ thiếp trong phủ, tại đại sảnh có 4 mỹ nhân thật vốn có thể so với hoa kiều .

Đột nhiên thanh âm của một người kiều mỵ đến tận xương vang lên:

-Vương phi tỷ tỷ thật là xinh đẹp động lòng người!

Người vừa mới nói chuyện chính là một vị nữ tử xinh đẹp đang ngồi trong lòng Tiêu Thần Hiên, trên đầu cài trâm khổng tước phát sáng, mi mắt khổng tước nạm vàng, rất kiều diễm, một thân y phục tơ tằm màu tím thêu uyên ương, khuôn mặt phấn hồng xinh đẹp nhẹ nhàng lộ ra.

Khinh Vân nhiễm vừa định nói chuyện, một vị nữ tử ngồi đối diện Tiêu Thần Hiên mập mờ nháy nháy mắt, ngón tay thanh tú vỗ về chơi đùa lồng ngực của hắn, âm thầm chia rẽ, hơi sẵng giọng nói: “Khó trách, Vương gia làm tỷ tỷ mệt nhọc đến vậy, ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh”, nói xong liền phát ra một tiếng cười duyên.

Chương 3
Người Ngoài Tham Gia

Khinh Vân nhiễm sắc mặt bình tĩnh, bỏ qua ánh mắt khiêu khích của mấy thị thiếp, bước đi thản nhiên, tiêu sái đến trước mặt Tiêu Thần Hiên, cúi người thản nhiên nói: -Thiếp thân xin thỉnh an Vương gia. Tiêu Thần Hiên chưa từng liếc nhìn nàng lấy một cái, bàn tay nâng cằm nữ tử đang ngồi trong lòng lên, giọng điệu châm chọc, nói:

-Nghê Thường, biểu hiện ở trên giường của Vương phi, ngươi làm sao có thể so sánh được?! Tiếng nói vừa dứt khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn Khinh Vân nhiễm, trên môi cười lạnh. Khinh Vân nhiễm hạ mắt xuống, đối với lời nói của bọn họ nàng ngoảnh mặt làm ngơ.

Nhưng Lan nhi ở bên cạnh sớm đã nắm chặt hai bàn tay, trong lòng vô cùng tức giận, Hiên vương gia nói như vậy, không phải ám chỉ tiểu thư nhà nàng giống với kỹ nữ thanh lâu sao? Lan nhi đang muốn mở miệng nói chuyện thì Khinh Vân nhiễm đã vội vàng kéo ống tay áo của nàng, lắc lắc đầu. Lúc này một nữ tử dáng điệu ôn nhu, gắt giọng: -Vương gia thật là bất công, trong mắt chỉ có mỗi Nghê Thường tỷ tỷ, ngay cả Di Hương cũng không liếc nhìn một chút.

Nàng rút ra từ trong ngực một chiếc khăn tơ tằm quyến rũ che miệng, cả sảnh đường nhất thời có mùi thơm lan tỏa. Nàng cùng Nghê Thường so sánh tướng mạo tương đối ngang nhau, rất có phong thái của Giang Nam nữ tử kiều nhược, váy áo màu xanh lá mạ phơn phớt thêu hoa bách hợp lúc sương sớm, tóc búi bồng bềnh như một đóa tiên hoa, mặt thoa phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn, tú lệ. Tiêu Thần Hiên trên môi cười: “Di Hương giận rồi?!”, bàn tay ôm chặt eo nàng, một thân vòng vo, nàng nằm ngã vào lòng hắn, hắn cúi sát vào người hôn môi nàng. Một màn này làm cho nữ tử xinh đẹp ngồi cạnh xấu hổ đỏ mặt.

Nàng mặc bộ quần áo màu hồng phấn, ngực bó lụa kim ngân, tóc cài trâm phượng bằng bạc và cài một con bướm ở phía trên, đôi mắt sóng nước, môi đỏ mọng phấn hồng ướt át, hết sức xinh đẹp động lòng người. nàng gọi là Khả Hinh, một trong những thị thiếp của Tiêu Thần Hiên. Phía cuối có một nữ tử mặc áo lam đang ngồi ngay ngắn bên cạnh, da thịt trắng nõn, trên người mặc váy thêu song điệp vờn hoa, khoác áo màu xanh nhạt, mặc quần tơ tằm lả lướt, mang thắt lưng xanh da trời , tóc vấn cao, trên cắm trâm hoa bằng vàng, bên cạnh sườn buông xuống một chuỗi ngọc, kiều mỵ phong tình mà không mất đi sự đoan trang, nàng gọi là Nhã Phù và cũng là một trong những thị thiếp của Hiên vương gia.

Khinh Vân nhiễm có chút kinh ngạc, nam nhân phong lưu đa tình ở trước mắt với nam nhân ác quỷ tối qua là cùng một người sao? Có lẽ chỉ là làm trò mà thôi. Nghĩ đến ngọ thiện lại bị bắt xem cảnh văn nghệ làm trò này khó mà có thể tiêu hóa nổi, nàng không khỏi xúc muốn rời đi nhưng là có thể đi sao? Bây giờ chỉ có nhẫn nại mới sóng yên biển lặng mà thôi. Coi như không nhìn không nghe thanh âm bọn họ liếc mắt đưa tình với nhau, nàng hít sâu, ho nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói: -Vương gia định khi nào dùng bữa? Tiêu Thần Hiên gương mặt tuấn mỹ không tỳ vết quay đầu lại, con mắt nổi lên tia cười lạnh như băng, tà mị sương lạnh, chỉ thấy bạc môi hắn cười như không cười, nói: -Vương phi không định kính Bổn vương dùng trà sao? Khinh Vân nhiễm sửng sốt, hạ mắt xuống, có chút mím môi, nói: -Thiếp thân sao dám!

Quay đầu lại, nàng kêu Lan nhi dâng trà lại đây,Lan nhi nhanh nhẹn lấy một chén trà nóng đặt ở trên bàn bên cạnh Khinh Vân nhiễm. Khinh Vân nhiễm hai tay tiếp nhận, nâng chén trà lên, đưa tới trước mặt Tiêu Thần Hiên, ôn nhu nói: -Vương gia, xin mời dùng trà. Tiêu Thần Hiên nâng con ngươi mắt lên, đưa tay đặt trên cái eo nhỏ nhắn về, chậm rãi vươn tay, trong nháy mắt ngay khi vừa chạm vào chén trà thì một tiếng “Xoảng”. Chén trà bỗng nhiên vỡ vụn, nước trà cùng mảnh vụn văng tung tóe khắp nơi, có một chút văng vào tay Khinh Vân nhiễm, nước trà theo máu từ tay nàng chảy từng giọt xuống sàn.

Xảy ra tình huống này, mọi người đều chấn kinh, lạnh ngắt như tờ. Trái tim Khinh Vân nhiễm chợt đau. Tiêu Thần Hiên nâng mi mắt, con ngươi lạnh lùng, tức giận quát: -Người đâu, kéo tiện tỳ này xuống, đánh bốn mươi trượng cho ta! Nghe vậy, Khinh Vân nhiễm cả người ngẩn ra, trên tay truyền đến một trận đau đớn khó nhịn, mắt nhìn Lan nhi vì mình bị liên lụy đang bị hạ nhân kéo ra ngoài, không khỏi uất ức, quay đầu, lớn tiếng kêu lên: -Chậm đã! Vương gia vì sao phải phạt Lan nhi?

-Thị làm Vương phi của Bổn vương bị thương, thế còn chưa đủ hay sao? Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, con mắt âm lãnh khiến người khác run sợ. -Chuyện này… vốn là chuyện phát sinh, không phải tại nàng. Đôi mi thanh tú của Khinh Vân nhiễm nhíu chặt lại, trên tay truyền đến đau đớn làm nàng có chút dũng khí. -Huống hồ, chỉ là một vết thương nhỏ, thiếp thân không để ý, khẩn xin Vương gia tha cho nàng lần này, miễn không trách phạt. “Theo ý kiến của Vương phi, nếu như lỗi không phải do cố ý, cho dù là lỗi rất lớn cũng không trách tội?”, Tiêu Thần Hiên cười lạnh, con ngươi phiếm sương, “Kéo xuống!”.

-Ngươi nói không có lý! Khinh Vân nhiễm không khỏi chán nản, sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi, lòng như bị lửa đốt, nếu như đánh bốn mươi trượng, Lan nhi hẳn là mất mạng. -Vương phi mới là không có lý. Tiêu Thần Hiên trả lời một cách mỉa mai, khóe môi cười lạnh, ánh mắt lạnh băng, trong tay còn đang cầm vài mảnh vỡ của chén trà. Khinh Vân nhiễm cắn môi, chịu đựng sự đau đớn từ hai chân truyền đến, xoay người đi nhanh ra bên ngoài, Tiêu Thần Hiên thấy vậy cũng không cho người ngăn cản, chỉ lạnh lùng nhìn tấm lưng của nàng, trong mắt gia tăng lạnh lùng.

Lan nhi bị hai người to lớn giữ chặt cánh tay, không thể động đậy, người ta dùng sức kéo lê nàng trên mặt đất. Hạ nhân trong phủ đã quen làm việc này đến mức thành thục. Chỉ trong nháy mắt, hai người đã cầm trong tay hai cây gậy, một người dùng gậy giữ chặt phần trên thân Lan nhi, một người nâng gậy, chuẩn bị hướng Lan nhi mà đánh. Khinh Vân nhiễm không để ý đến tay mình còn đang chảy máu, kéo người đang định đánh Lan nhi, lớn tiếng kêu lên: -Không cho ngươi đánh! Hạ nhân cầm gậy đánh Lan nhi sửng sốt, chau mày, bất đắc dĩ nói: -Vương phi, xin đừng làm khó nô tài, nô tài cũng chỉ thực hiện mệnh lệnh của Vương gia thôi.

Trong Vương phủ, mệnh lệnh của Vương gia là lớn nhất, cho dù Vương phi phản đối, hắn cũng không dám cãi lời Vương gia. Lúc này Lan nhi đang nằm trên mặt đất, ngẩng đầu lên, mỉm cười với Khinh Vân nhiễm: -Tiểu thư, Lan nhi không có việc gì, không cần vì Lan nhi mà lo lắng, bốn mươi trượng Lan nhi có thể chịu được. -Lan nhi, ngươi mà bị đánh bốn mươi trượng, ngươi, ngươi,…”.

Trong mắt Khinh Vân nhiễm nổi lên nước mắt, vừa mới rồi, chén trà vỡ tan nhất định là do hắn động tay động chân, cho dù như thế, trông vương phủ không có khả năng có người đứng ra thay các nàng nói chuyện, càng không phải là Vương gia, thị thiếp trong phủ hẳn là đắc ý. Tình hình ngày hôm nay, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lan nhi chịu phạt . Tay nàng nắm lại, cắn răng mím môi, thân ảnh đứng trong sân viện, trong mắt nổi lên hận ý, chuyển ánh mắt đến đại sảnh, nơi có một nam tử đang ngồi.

Trong đại sảnh, Nghê Thường, Di Hương thâ‌n hìn‌h thơm mát, xinh đẹp kề sát Tiêu Thần Hiên, một bên ân cần thay hắn gắp rau, một bên ướt át đưa đồ ăn lên miệng hắn. Song bên tai Khinh Vân nhiễm vang lên những tiếng kêu thảm thiết của Lan nhi. Lúc này, Ngô quản gia tới phía sau nàng, cúi đầu nói: -Vương phi, Vương gia nói nếu như Vương phi không quay về trong sảnh, Vương gia sẽ không chờ Vương phi dùng bữa nữa.

Nói xong, Ngô thúc cung kính khom người lui ra. Khinh Vân nhiễm cười lạnh một tiếng, trông là không đúng như vậy, sau một khắc nàng lại hướng tới Lan nhi đang bị đánh…

Chương 4
Một Ngày Một Đêm

Tiêu Thần Hiên nâng mi, nghiêng mắt suy nghĩ, âm thầm chú ý mọi việc phát sinh trong sân viện, thấy Khinh Vân nhiễm không để ý đến sự an nguy của chính mình, nhào tới trên người tỳ nữ Lan nhi, thay nàng hứng chịu gậy tiếp theo. Con ngươi đen không khỏi biến đổi, thần sắc đột biến, tức giận tới tận tới mang tai, con ngươi đen chớp động, nóng rực như lửa nhưng lại lạnh lùng giống như băng, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lạnh lẽo.

-Vương gia nếm thử món cá đồng Tây hồ chua ngọt này đi…

Nghê Thường ngồi cạnh Tiêu Thần Hiên, cảm giác được một luồng khí lạnh kéo đến, không nhịn được rùng mình một cái.

Tiêu Thần Hiên trầm mặt, Di Hương cũng nhận thấy có điều không đúng, không khỏi ôn nhu hỏi:

-Vương gia làm sao vậy? Thức ăn không hợp khẩu vị sao?

Tiêu Thần Hiên cau mi lại, bạc môi mím chặt, đối với câu hỏi vừa rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đẩy hai thị thiếp trong lòng hắn ra, đứng lên trợn mắt quét ngang một vài thị thiếp đang đắc ý, lạnh giọng quát:

-Các ngươi cút hết cho Bổn vương!

Nghe vậy, Nhã Phù có chút nâng con ngươi mắt, an tĩnh buông bát xuống, dùng khăn tơ tằm lau khóe miệng, chân thành đứng dậy, bình tĩnh cùng nha hoàn thân cận rời khỏi sảnh đường.

Nghê Thường cùng Di Hương, hai người trong lòng đều bất mãn, nhưng sau khi chứng kiến ánh mắt Tiêu Thần Hiên, không thể không lui ra, Khả Hinh thấy vậy liền theo sau, cùng nhau ra khỏi sảnh đường.

Tiêu Thần Hiên tiêu sái đi nhanh ra khỏi đại sảnh, đi đến chỗ của Khinh Vân nhiễm.

Hạ nhân đang dùng hình thấy Vương gia đích thân tới nơi này đều cúi người quỳ xuống, kinh sợ kêu lên:

-Nô tài tham kiến Vương gia.

Ánh mắt lạnh lùng của hắn chưa dừng lại, cậy mạnh đem thân thể của Khinh Vân nhiễm túm lên, ra lệnh một tiếng:

-Đem nha đầu kia giam vào vào phòng củi, ba ngày không cho ăn uống, còn lại lui ra.

Nhất thời trong lúc đó, tại đình viện to lớn như vậy chỉ còn lại hai người là Tiêu Thần Hiên cùng Khinh Vân nhiễm.

Tiêu Thần Hiên đôi mắt hẹp dài trong mây đen rậm rạp, lạnh giọng khiển trách:

-Ngươi thật to gan! Dám cãi lời bổn vương, không nghe lệnh của bổn vương? Người nào cho ngươi quyền lực? Ngươi tưởng ngươi là nữ chủ nhân của Vương phủ sao?

Khinh Vân nhiễm đầu cúi xuống, không nói một lời, mới vừa rồi đau đớn còn hành hạ nàng.

Tiêu Thần Hiên thấy phản ứng của nàng như vậy, gân xanh hiện lên, quả đấn nắm chặt cằm nàng giơ lên, hơi dùng sức, hài lòng chứng kiến khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, từ miệng hắn phát ra một tiếng cười lạnh, hết sức đùa cợt nói:

-Trong mắt Bổn vương ngươi cũng chỉ là một vật để chơi đùa.

Khinh Vân nhiễm cảm giác cằm mình sắp bị hắn bóp nát, đau nhức khó nhịn, miệng nàng cười khẽ, thản nhiên châm chọc:

-Vương gia như thế nào lại không kiềm chế nói ra những lời bại hoại như vậy?

Mắt Tiêu Thần Hiên nhiễm một màn sương lạnh, giận dữ cười:

-Khá lắm, tiện nhân miệng lưỡi thật khéo léo!

Khinh Vân nhiễm nâng con ngươi mắt, không hề kiêng kỵ nhìn thẳng hai tròng mắt của hắn, trả lời lại một cách mỉa mai:

-Cùng với vương gia đấu khẩu, ta sẵn sàng.

Tiêu Thần Hiên con mắt sắc bén, bàn tay chuyển xuống phía dưới, hắn bóp mạnh cổ nàng, hơi gia tăng lực đạo, thấy nàng sắc mặt dần dần trắng bệch, lạnh giọng quát:

-Ngươi muốn chết?!

Khinh Vân nhiễm nhẹ nâng mi, đôi mắt trong sáng nổi lên một tầng sương, nàng cảm giác hô hấp không thông, trong lòng sợ hãi, lớn tiếng chất vấn nói:

-Vuong gia muốn như thế nào mới bằng lòng buông tha cho Lan nhi?

Con ngươi mắt Tiêu Thần Hiên xẹt qua một tia quỷ dị, lực đạo ở tay giảm bớt, lạnh lùng nói:

-Bổn vương cho ngươi một cơ hội, nếu ngươi quỳ ở chỗ này, không ăn không uống một ngày đêm, ta sẽ tha cho tiện tỳ kia.

Khinh Vân nhiễm nhẹ nhàng cắn môi, trong mắt hiện lên một tia nhẫn nhục, biết rõ hắn là muốn cố ý hành hạ nàng, nhưng không cách nào không đáp ứng, lập tức ra điều kiện:

-Ta có thể quỳ nhưng Vương gia phải cam đoan với ta, một khi ta làm được rồi, Vương gia phải lập tức thả Lan nhi và tìm đại phu trị thương cho nàng.

Tại cổ đại, mạng của nha hoang chỉ đáng giá bằng một đầu gia súc, Lan nhi bị đánh, vết thương nếu xử lý không tốt sẽ bị sốt, thân thể trở nên suy yếu, hơn nữa ba ngày không ăn không uống nhất định sẽ mất mạng. Chỉ cần nàng nhẫn nại một ngày một đêm, Lan nhi có thể sống, điều ấy đáng giá để hy sinh.

-Khinh Vân nhiễm, ngươi thực sự làm cho Bổn vương thấy khác về ngươi đấy.

Tiêu Thần Hiên cười lạnh, độ mắt lộ vẻ âm u, lạnh lẽo.

-Ngươi đã vì tiện tỳ kia cầu xin, Bổn vương sẽ thành toàn cho ngươi.

Khinh Vân nhiễm buông mắt xuống, đem con mắt đầy nước che đậy đi, hai chân quỳ gối trên mặt đất nóng bỏng.

Tiêu Thần Hiên trong ngươi nao nao, phụ nữ này chỉ biết giả bộ đáng thương, tranh thủ sự đồng tình, không ngờ nàng sẽ vì một tỳ nữ nho nhỏ mà nguyện ý quỳ lâu hơn nữa. Trong đầu suy nghĩ trăm thứ, nhất định đây là khổ nhục kế của nàng, hắn quyết sẽ không rút lui.

Con ngươi đen nhuốm màu tức giận, hắn muốn nhìn xem người phụ nữ dối trá này rốt cuộc muốn làm trò này trước mặt hắn tới khi nào? Ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, không tới nửa canh giờ là có thể thấy rõ ràng, hắn sẽ đợi.

Chương 5
Trừng Phạt Ác Liệt

Đột nhiên có một trận gió lớn mùi hoa quế đánh tới làm dây tóc nàng bung ra, bộ mặt ửng hồng nhưng vẻ mặt lạnh ngưng, mặc dù quỳ trên mặt đất nhưng tư thái lại cao ngạo, tóc dài bù xù đổ từ trên vai xuống, bị gió lớn thổi mạnh, phía sau bay lên, tản mát ra khiến nàng hết sức xinh đẹp. Tiêu Thần Hiên nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm giác được trong lòng có chỗ tối lại, hung hăng giật mình, tầm mắt của hắn không tự chủ được rơi trên người nàng.

Lần đầu tiên hắn nghiêm túc đánh giá nàng, phát hiện ra nàng giống như lạnh lùng xa cách nhưng tinh thần quật cường lại làm lay động lòng người, như vậy… làm cho hắn rung động.

Tiêu Thần Hiên nhíu chặt mày, hai tay nắm chặt, tâm tình không nên loạn như vậy, xoay người bước tới hướng nơi ở của thị thiếp Di Hương, trong lòng nổi lên lửa giận, cần cấp bách tìm người để phát tiết.

Khinh Vân nhiễm cảm giác được hôm nay mặt trời so với bất cứ lúc nào khác độc ác mãnh liệt, bình thường trông vô cùng đẹp nhưng hôm nay lại làm cho nàng vô cùng thống khổ, đỉnh đầu như có chuông đồng chuông thép đè, nàng tựa như một con cá nhỏ đang phơi nắng dưới mặt trời chói chang, giương miệng, hấp hối giãy dụa trên mặt đất.

Hốc mắt của nàng vì nôn mửa mà ửng hồng, thân thể sau khi ra đầy mồ hôi trở nên yếu ớt không chịu nổi, không có chút khí lực, đột nhiên cảm giác hoa mắt chóng mặt kéo đến mãnh liệt, cả thân thể không tự chủ được mà lay động. Nàng hoảng hốt, cơn ác mộng đêm qua dần dần hiện lên, hắn cười tà mị lạnh lùng, giống như móng vuốt của ma quỷ bóp ở cổ họng nàng, làm cho nàng cảm thấy hít thở không thông…

Không biết qua bao nhiêu lâu, ánh mắt của nàng trở nên vô hồn, cảnh vật trước mắt lúc thì mơ hồ, khi thì rõ ràng, nàng nửa híp mắt, chợt ngửi thấy mùi hoa quế.

thâ‌n hìn‌h suy yếu, mềm oặt nghiêng ngả, lung lay muốn ngã, tựa hồ như muốn té xỉu nhưng lại có một thanh âm lạnh lùng chui vào tai nàng, làm cho nàng thần trí muốn bất tỉnh tỉnh táo lại ngay lập tức.

-Như thế nào, không chịu nổi rồi sao?

Không biết từ khi nào Tiêu Thần Hiên đã đi tới bên cạnh nàng, đừng trước mặt nàng, thay nàng che khuất một chút ánh nắng mặt trời chói chang, hắn híp mắt, lạnh lùng cười với nàng.

Khinh Vân nhiễm hoảng loạn, ý thức hôn mê biến mất, ngẩng đầu, híp mắt, thản nhiên nói:

-Đa tạ Vương gia quan tâm.

Tiêu Thần Hiên châm chọc khiêu khích:

-Vương phi không cần đa tình, Bổn vương đén chỉ là muốn nói cho ngươi, nếu như ngươi không thể quỳ đủ một ngày một đêm, Bổn vương nhất định không tha.

-Vương gia nếu lo lắng có thể sai người đứng canh ở chỗ này.

Khinh Vân nhiễm cảm giác được cổ họng khô nứt, nói xong cả câu cảm thấy vô cùng khó chịu.

-Vương phi như thế Bổn vương cảm giác không có chút yên tâm, đã nghĩ rằng muốn giúp Vương phi kia đấy!

Tiêu Thần Hiên cười ôn hòa đến khác lạ.

Giờ phút này đã là giờ tỵ, ý thức của Khinh Vân nhiễm đã có chút không rõ, đầu cúi xuống không đáp lời, Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi, hô to một tiếng:

-Người đâu?

Tiếng nói vừa dứt , trong viện liền xuất hiện vài hạ nhân, rất nhanh đến đây, trước mắt nàng là một hạ nhân, thần sắc bối rối mang theo một thùng nước chạy tới.

Khinh Vân nhiễm khép hờ con ngươi mắt, ý thức của nàng lúc này chậm rãi tiêu tán dần,một thùng nước đá dội xuống từ đầu tới chân, nàng cả người run lên , giật mình một cái, ý thức cũng thanh tỉnh, rét lạnh không cách nào ngăn cản dọc suốt thân mình và tứ chi của nàng.

Ngước giếng mùa hè thật lạnh, huống chi là nước giếng đã hóa thành băng.

Khinh Vân nhiễm sắc mặt trắng bệch không còn chút máu quỳ trên mặt đất lạnh run, hai hàm răng va vào nhau, rất lạnh! Giọt nước theo khuôn mặt nàng chảy xuống, tóc đen ươn ướt, nước thấm vào y phục, đường cong thâ‌n hìn‌h lộ ra.

Khinh Vân nhiễm bi phẫn trong lòng, nam nhân đáng chết này, không chỉ có tinh thần vặn vẹo mà quả thực vốn là biế‌ּn thá‌ּi cực kỳ, ngay cả đối với một nữ tử cũng có thể hạ độc thủ.

-Cảm giác như thế nào, Vương phi của ta, có phải hay không ta giúp ngươi làm ngươi thanh tỉnh?

Tiêu Thần Hiên lãnh đạm mở miệng, ánh mắt lạnh lẽo lợi hại như một mũi tên độc đâm vào lồng ngực nàng, làm nàng hít thở không thông.

Khinh Vân nhiễm rùng mình một cái, khẽ cười nói:

-Tạ ơn Vương gia, đã làm Vương gia phải quan tâm rồi!

Tiêu Thần Hiên khóe miệng cứng đờ, nàng quật cường và cũng không khuất phục làm lửa giận cuồng nhiệt không cách nào ức chế bốc cháy lên, hắn khéo léo nắm cằm của nàng, đánh giá kỹ vẻ mặt lạnh nhạt của nàng:

-Ngươi thật nghĩ như vậy?

-Vương gia muốn ta trả lời như thế nào?

Khinh Vân nhiễm cười suy yếu, con ngươi mắt như bao trùm một làn mưa, như một bóng ma phóng vào trong mắt hắn, tóc đen ẩm ướt buông rơi.

-Khinh Vân nhiễm, ngươi tưởng rằng Bổn vương không trị được ngươi?

Tiêu Thần Hiên nghiến răng nghiến lợi kêu lên. Hắn không biết ánh mắt Khinh Vân nhiễm tan rã, ý thức đã lâm vào trạng thái nửa hôn mê, đối với bất kỳ thanh âm nào bên ngoài cũng chưa từng phản ứng.

Một trận hoa mắt kéo tới, Khinh Vân nhiễm chỉ cảm thấy trước mắt có một mảng màu đen, cả người không có khí lực, rốt cuộc chống đỡ không nổi, ngửa đầu hôn mê bất tỉnh.

Có một hạ nhân xem như là can đảm, nuốt nước bọt, run rẩy nói:

-Vương, Vương gia! Vương phi hình như bất tỉnh rồi, không, không bằng…

Nâng mắt lên nhìn thấy con mắt Vương gia âm trầm bạo lệ, tâm lý không khỏi sợ hãi, không thốt nên lời.

Tiêu Thần hiên nhắm mắt, trong lòng không có chút thương xót, buông đầu nàng ra, đem thân thể suy nhược của nàng ném xuống đất, lời nói lạnh như băng:

-Bắt phải tỉnh!

-Vâng, thưa Vương gia.

Ba gã hạ nhân lạnh sống lưng, không dám lỗ mãng, hai người trông coi còn một người đi lấy nước đá.

-Nghe cho rõ, chỉ cần nàng bất tỉnh thêm lần nữa, dùng nước hắt vào bắt nàng tỉnh cho đến khi nàng quỳ đủ một ngày một đêm mới thôi.

Tiêu Thần Hiên mặt không chút thay đổi ra lệnh tàn khốc xong liền phất tay áo rời đi.

Một trận lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu kéo tới, làm cho Khinh Vân nhiễm tỉnh lại, nàng quỳ rạp trên mặt đất, chỉ cảm thấy người nóng bỏng, đầu đau muốn nứt ra, cổ họng khô khát phảng phất như mấy ngày qua chưa từng được uống một giọt nước nào, ngực khó chịu muốn nôn, không nói nên lời, nàng cố gắng đứng dậy nhưng lại phát hiện tứ chi vô lực, nàng biết chính mình đã nóng rần lên rồi, nhìn thấy một bên có thùng nước cùng người canh giữ, khóe miệng không khỏi cười khổ. Chính mình chung quy là rất ngu ngốc, nghĩ chuyện ngay lúc đó rất đơn giản, không chỉ không cứu được Lan nhi mà con đem chính mình dây dưa vào.

Hai tròng mắt khép lại, nàng lại ngất đi.

Nàng đang bất tỉnh lại có nước lạnh hắt vào làm nàng thức tỉnh.

Không biết qua bao nhiêu lâu ngay cả nước đá cũng không làm nàng tỉnh lại, một hạ nhân phát hiện có điểm khác lạ, chần chừ trong chốc lát liền hướng nơi Vương gia chạy đi.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật