Quen ảo, yêu thật

Itech Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Em chẳng bao giờ tin vào tình yêu ảo. Em vẫn cho rằng làm sao có thể tin vào những tình cảm chỉ qua vài câu vu vơ trên skype, yahoo và nhất là Facebook.
Quen ảo, yêu thật
Ảnh minh họa

Kể từ khi đứa em trai bày cách lên Facebook, em đâm nghiện. Nghiện nhất là chụp ảnh và đăng lên, sau rồi hồ hởi thấp thỏm đợi những dòng bình luận ưu ái. Em vốn thích chụp ảnh, sắm sửa cho mình cái máy yêu thích rồi thi thoảng cùng mấy đứa bạn du hí khắp nơi. Em chẳng ngại leo lên núi, chênh vênh trên đá hay chui vào bụi lau…để sáng tác những bức hình lung linh và lãng mạn. Hình như trừ khi em ngủ và làm việc, còn lại hầu hết thời gian em vào “phây” và “úp” ảnh.

Anh là dân IT chính hiệu và cũng nghiện “phây” theo phong trào. Anh thường tham gia vào hội “chém gió” lung tung cùng những thằng bạn, đôi khi tí ta tí tởn ghé vào các trang để ngắm ảnh mấy "girl" xinh tươi.

Một buổi tối, chúng ta tình cờ gặp nhau trên “nhà “ của cô bạn em, cũng là đồng nghiệp cũ của anh. Nói vu vơ gì đó vài câu, cô bé đó giới thiệu hai chúng ta với nhau…rồi đi ngủ. Anh ấn tượng với cái tên ngồ ngộ của em, còn em thì thích chàng ca sĩ trùng tên của anh. Cô bạn sáng dậy hoảng hồn khi hai đứa mình để lại trên nhà nó hơn 100 câu trò chuyện làm quen đến 2 giờ sáng.

Hai đứa kết bạn, cứ tối tối anh vào thăm “nhà” em, đòi ăn “cà rem”, rồi bông đùa vài câu ngớ ngẩn. Em thì vào album ngắm ảnh của anh thời còn mặc tã để cười khúc khích rồi chê cái khiếu chụp ảnh có hạn của bây giờ.

Anh xin số điện thoại của em, mình hết nói chuyện trên “phây” thì lại trùm chăn nhắn tin suốt đêm. Ngày anh hẹn gặp, em khá run và hồi hộp, bởi chẳng mấy tự tin về ngoại hình. Nếu nhìn những bức ảnh chụp trên Facebook thì em xinh đẹp, thướt tha lắm lắm. Vốn dĩ em rất ăn ảnh và lại rành… photoshop. Mặc dù ở ngoài em có làn da trắng, cũng lúm đồng tiền xinh xinh nhưng dẫu sao vẫn không đẹp, không mấy ấn tượng như trong hình. Em cũng tự chuẩn bị tinh thần để khỏi ngạc nhiên nếu anh xuất hiện với vẻ xấu xí và già cỗi.

Phút gặp gỡ ban đầu, bao ngượng ngùng trôi qua, anh cuốn em vào những câu chuyện hài hước không đầu không cuối. May thay, người này không hề thất vọng về vẻ ngoài của người kia, trái lại, sự đồng cảm và hợp gu kéo mình lại gần nhau. Thế rồi, hai đứa gặp nhau nhiều hơn. Có lẽ, hai trái tim nguội lạnh từ lâu bỗng dưng gặp gỡ nhau đúng lúc. Mình cứ như cây nắng hạn lâu ngày, nay gặp mưa mát mẻ vươn lên đón lấy không đắn đo.

Hai đứa yêu nhau chóng vánh trước sự ngạc nhiên của cô bạn em, tức là bà mai bà mối đó. Nó bảo “tình yêu hai người chắc là… điện giật chứ chẳng là sét đánh”. Quả thật, kể ra cũng không ai tin, gặp nhau chỉ mới mấy lần, chuyện trò qua “phây”, sao hiểu hết về nhau mà yêu nhau đến thế. Chỉ có thể giải thích một cách mông lung rằng, hai đứa mình hệt như có duyên tiền định đâu từ kiếp trước nhưng thất lạc, nay mừng rỡ khi tìm được nhau.

Em thích ngắm anh cặm cụi mò mẫm với chiếc máy tính. Yêu cả cái công việc khô khan, cứng nhắc của anh. Còn anh, mỗi cuối tuần, lại chịu khó đèo em đi khắp thành phố để cùng làm ra những bộ ảnh lung linh, lãng mạn khiến ai cũng xuýt xoa, ghen tỵ.

Anh bắt đầu tính chuyện trăm năm, em hạnh phúc tột cùng nhưng vẫn khá hoang mang. Đôi khi chột dạ, liệu mình có quá vội vã hay không. Thế nhưng, con người thật của anh không làm em thất vọng. Dẫu cho mình gặp nhau trong thế giới ảo nhưng lại yêu nhau trên trần gian có thật.

Giờ đây, niềm hạnh phúc của em là mỗi ngày cùng anh ngắm nhìn cu Bôn chơi đùa, say ngủ. Con là kết tinh từ tình yêu tưởng như vu vơ của chúng mình. Thế nên em sẽ chẳng bật cười, chẳng can ngăn khi ai đó nói bâng quơ về tình yêu trên mạng. Bởi dù gặp nhau ở đâu đi chăng nữa nhưng cứ chân thành thì tình yêu sẽ đến đích.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật