Chưa bao giờ tôi nghĩ, có ngày tôi lại phải lên diễn đàn để than thở về cuộc sống khốn khó của mình như thế này. Nhưng quả thật, có đọc báo mới biết, những người cùng cảnh “lên voi xuống chó” như tôi cũng không hẳn là ít.
Thời đó, ngành xây dựng đang trong giai đoạn “hot”, nhiều dự án xây dựng lớn nhỏ được triển khai mạnh mẽ. Công ty tôi làm không hết việc, nên một nhân viên thẩm định như tôi mỗi tháng bình quân cũng kiếm được vài chục triệu, đủ chi tiêu cho cả gia đình 2 vợ chồng và một đứa con nhỏ mà không cần đến tiền kiếm được của chồng.
Chồng tôi khi đó là kỹ sư xây dựng ở một tập đoàn lớn. Khi đã đủ trình độ, và mối quan hệ xã hội, anh cũng thừa thắng xông lên, nhảy ra ngoài thành lập một công ty xây dựng do mình đứng đầu.
Cũng may mà làm ăn vào cầu, trúng được nhiều dự án nên tiền kiếm được cũng kha khá, một vài tỉ không còn là con số quá to tát đối với 2 vợ chồng như trước nữa.
Thế nhưng, vài năm sau, tức là vào khoảng giữa năm 2010, khi tôi bắt đầu mang bầu đứa thứ 2 thì cũng là lúc ngành xây dựng dần chững lại. Công ty ít việc dần dần, tôi lọt vào danh sách cho thôi việc đúng vào dịp nghỉ sinh.
Lúc này, công ty của chồng tôi cũng rơi vào khó khăn, không kiếm thêm được dự án mới, một vài dự án chung cư đang thi công cũng bị chững hẳn vì tiền không về. Nhà xây xong không thể bán nên vốn mình bỏ ra cũng không thu hồi lại được. Nợ ngân hàng đầm đìa, kinh tế gia đình rơi vào khủng hoảng trầm trọng. Có lúc trở nên bần cùng vì trong nhà không có đủ 100 nghìn để đi chợ mua thức ăn cho con.
Thế nên, không còn cách nào khác, tôi bắt buộc phải thắt chặt chi tiêu một cách triệt để.
Từ vài chục triệu mỗi tháng, giờ tôi giảm xuống chỉ còn đúng 7 triệu. Trong đó, tôi bỏ riêng 1,5 triệu tiền mua sữa và đồ ăn, thức uống cho con. 4 triệu tiền ăn cho cả và 1,5 triệu cho các chi phí khác cũng được tôi tính toán một cách chi ly.
Tôi loại bỏ luôn thói quen đi chợ trong siêu thị, mà bắt đầu dậy thật sớm để đi chợ đầu mối, mua đủ thức ăn, rau cỏ cho cả tuần. Vì làm như vậy, vừa tiết kiệm được tiền xăng xe, vừa mua được thực phẩm rẻ.
Đồ ăn thừa, rồi nước luộc gà, vịt trước kia thường bỏ đi thì nay tôi gom hết lại, bỏ tủ lạnh, để bữa sau làm nước dùng nấu bún, phở cho cả nhà.
Hay mỗi lần về quê lên, tôi cũng không quên đèo bòng thêm cả bao tải rau, củ quả các cụ cho để dùng dần cho cả tháng.
Các khoản chi phí làm sang như quần áo, giày dép, nước hoa, đồ trang điểm... cũng được giảm thiểu một cách tối đa. Tôi chỉ mua những loại quần áo đa di năng, có thể mặc được trong tất cả các dịp, đi chơi, đi làm, hiếu hỉ. Ngay cả sữa tắm của chồng, tôi cũng chuyển sang dùng xà bông cho tiết kiệm...
Cứ như vậy, nhiều lúc nhìn lại, thấy mình thay đổi quá nhiều, chi ly hơn, tính toán hơn, nhưng biết làm sao được, khi mà cuộc sống đang quá khó khăn như hiện nay.