Tin liên quan
Đà Nẵng trong một ngày mưa dầm dề và không ngớt khiến em nhớ đến cái mưa buồn lất phất và dai dẳng ở Huế, nơi em lần đầu gặp anh. Vẫn nguyên vẹn trong em kí ức ngày hôm đó, ngày anh nôn nao và hồi hộp giây phút lần đầu tiên ta gặp nhau. Rồi có lẽ như duyên trời, ta yêu nhau ngày một nhiều hơn, tình cảm lớn dần và mãnh liệt hơn biết chừng nào.
Thời gian để được ở bên nhau không nhiều, cả hai biết điều đó, nên ta đã sống, đã yêu vồ vập, yêu trọn với nhau từng khoảnh khắc. Nói thế không có nghĩa là chúng ta luôn hạnh phúc bên nhau, có quả ngọt thì có trái đắng, bao lần ta giận hờn và chia tay nhau nhưng đều đã vượt qua, cứ sau mỗi lần cách xa, em và anh lại yêu nhau nhiều hơn. Nhưng duyên trời sớm tắt, chúng ta chia nhau hai miền… Anh trở lại mảnh đất cho anh khát khao vươn lên đỉnh cao, Sài Gòn. Còn em, ở lại nơi em cực kì ghét, và em càng ghét hơn khi nó chứa kỉ niệm buồn với anh, ngày ta xa nhau mãi mãi. Ta xa, cả về khoảng cách không gian và khoảng cách tâm hồn.
Những ngày bên nhau hạnh phúc thắm thiết, ta đã nghĩ tình yêu là bất diệt, là mãi mãi, là chỉ cần có niềm tin lẫn nhau ta sẽ vượt qua được tất cả; nhưng sự thật nó vẫn tồn tại những cái tôi tiềm ẩn nguy hiểm phía sau, nó giết chết tình yêu bởi sĩ diện và lòng kiêu căng. Anh chọn cách ra đi, giữa sĩ diện một người con trai và giữa tình cảm tha thiết từ em, anh đã chọn cách làm em rơi nước mắt để an ủi cái tôi của mình. Ừ thì em đã khóc, nước mắt trào ra và mặn chát, giây phút đó em đã căm hận anh biết bao.
Cuộc sống luôn dạy cho ta cách trưởng thành và mạnh mẽ hơn (Ảnh minh họa)
Với tất cả sự non nớt đã dành cho mối tình trước, em đến với anh bằng sự già dặn hơn và mong muốn đó là một tình yêu bền vững, lâu dài qua những thử thách khó khăn mà ta đã chuẩn bị tâm thế trước. Những kế hoạch, những dự định cùng những lời hứa hẹn, trong một chốc lại sụp đổ như chưa từng được dựng lên. Rồi nước mắt em khô ngay bởi vì em kiêu hãnh, em sẽ không khóc nữa.
Cuộc sống luôn dạy cho ta cách trưởng thành và mạnh mẽ hơn, em sẽ chấp nhận giai đoạn khó khăn sắp tới khi mà em không còn yêu thương từ anh, không còn sự quan tâm, chăm chút và bao bọc của anh. Quá khứ là quá khứ, em sẽ để nó lại đằng sau và sống tiếp, em sẽ xem anh như một lằn roi trong trái tim, vết lằn sẽ âm ỉ làm em đau nhói, nhưng sẽ có lúc nỗi đau ngày hôm nay chỉ là một cái cười mỉm nhẹ nhàng khi nghĩ về của mai sau. Những ngọt ngào ta đã có em sẽ trân trọng với tất cả sự tôn trọng và tình yêu trong em, bởi khi yêu em, anh cũng đã yêu trọn cuộc tình này. Và em, sẽ yêu anh như em đã từng, đến một ngày, ngày em quên được anh.
Đôi mắt anh buồn, em không muốn thấy lệ và sầu trên đôi mắt ấy, em cũng không muốn thấy ưu phiền thoáng qua trên gương mặt khắc khổ của anh. Vì vậy, hãy sống thật vui vẻ và hạnh phúc. Nếu có ngày ta vô tình gặp lại nhau, hãy cho em thấy anh đang sống hạnh phúc đến chừng nào. Em giờ đây, xẻ hai tâm hồn mình, một dành cho cả nỗi đau và sự quan tâm về anh, một là sống hết mình cho chính em hôm nay. Lời cuối dành cho anh, “tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến”. Thượng lộ bình an nhé, R.T.T!
***