Tin liên quan
Tôi đã bắt đầu đặt một chân đến tuổi hai mươi tư, nhìn lại cuộc sống của mình đã có vô số những thay đổi. Từ quan điểm sống, tình bạn đến tình yêu. Có một người bạn đã nói với tôi rằng: khi em càng trưởng thành, em sẽ dần dần mất niềm tin ở cuộc đời, và khi em chết thì niềm tin đó sẽ cạn kiệt. Nhưng giờ đây, ở tuổi hai mươi tư, tôi cảm thấy cuộc đời này còn có rất nhiều thứ để tin và hi vọng. Tôi đã từng là một con bé sống trong vỏ ốc, rồi đã biết cách lột xác. Tôi đã từng không tin ai tốt với mình, để rồi tin tưởng và bắt đầu biết làm những điều tốt đẹp hơn. Tôi đã từng là một con bé cố chấp trong tình yêu và sau đó trải qua nhiều biến động, tôi đã học được cách yêu thương mà không làm tổn thương mình.
Có đôi khi tôi đã ước rằng: Nếu như gặp người ấy ngay từ đầu, nhất định tôi sẽ không bao giờ để mất anh. Nhưng giờ đây tôi thấm thía một điều khác hơn. Đó chính là: Vì gặp anh không phải người đầu tiên nên tôi mới yêu anh, khi trải qua mất mát, tôi mới có trái tim để đồng cảm, để yêu anh nhiều hơn...
Nơi mà tình yêu và những bí ẩn của nó đã thách thức cả không gian và thời gian, khi những đôi tình nhân chết đi, rồi tái sinh và tìm ra nhau trong kiếp sau. Nơi gia đình và hạnh phúc chỉ trực vỡ vụn, để đến nỗi con người dường như e sợ không dám đặt cược hết mình vào một quan hệ chung thủy thì không có gì dám chắc rằng tình yêu hôm nay sẽ tồn tại ở ngày mai. Trong cuộc sống không có gì là mãi mãi, kể cả tình yêu mà ta cho là khắc cốt ghi tâm ngày hôm nay thì ngày mai rất có thể sẽ được thay thế bởi một người khác. Những câu nói "anh yêu em" hay "em yêu anh" hôm nay chỉ nên nghe và tin nó ở giây phút nó được nói ra. Tôi không tin ở sự lâu bền của tình yêu, nhưng tôi biết tôi có thể yêu anh ngay cả khi không ở bên anh...
Tôi viết ra đây, không phải là để trở thành một tiểu thuyết gia. Tôi chỉ hi vọng rằng ai đó có thể đồng cảm được với tôi và đừng như tôi, đi một chặng đường quá dài để tìm ra tình yêu. Số phận của người phụ nữ không nằm ở định mệnh mà chính là cách lựa chọn cuộc sống của họ…
Có lẽ tôi đã viết và chỉnh sửa đi, sửa lại rất nhiều lần vì cũng như MS trong truyện này. Trải qua nhiều chuyện mà có lúc tôi không phân định được tình cảm trước mắt mình là thật hay là ảo. Đến bây giờ khi đã có một phần đáp án trong tim thì tôi muốn chia sẽ với tất cả mọi người…
Nhật ký của San
CHƯƠNG I: VẪN NGỠ NHƯ NGÀY HÔM QUA
Bước ra khỏi phòng tắm với mùi oải hương vẫn còn phảng phất rất thơm trên cánh tay. Kim Nhi hít một hơi thật sâu vào lồng ngực rồi thở hắt ra, hương thơm quyến rũ đã biến thành nổi buồn vô hạn bám sâu vào lồng ngực cô mà không sao đẩy ra được. Từ khi quyết định rời xa người ấy, tình yêu mà cô cho là cuối cùng trong cuộc đời mình, cô đã thay thế mùi sữa tắm thường dùng bằng mùi oải hương. Mùi hương dịu dàng nhưng cũng không kém phần nồng nàn có thể làm cô dể chịu và thấy tâm hồn bình an hơn, nó cũng giúp cô không tưởng tượng ra mùi mồ hôi của anh đã thấm trên cánh tay mình, đó là mùi mồ hôi rất đặc biệt, biết bao nhiêu lần làm cô thức canh đêm trắng.
Kim Nhi ngước nhìn về phía cửa sổ, ánh nắng chỉ còn lại một vệt nhỏ bé, yếu ớt trên bàn. Ánh nhìn u buồn của cô xuyên qua lớp kính dày đặc đến con đường vắng lặng rồi biến thành tiếng thở dài chìm sâu vào đáy tim. Vậy là người ấy vẫn không đến. Đã bao nhiêu ngày cô đã đợi chờ quắt quay như thế. Sự đợi chờ đến khủng khiếp. Như sợ sẽ làm cho trái tim đau đớn hơn, bước chân cô quay vào phòng ngủ. Cô đã đợi chờ rất lâu, chỉ mong một ngày Thành Luân đến, nhưng mà cho đến bây giờ anh vẫn chưa xuất hiện… Đã bao nhiêu ngày xa cách, nhưng cô vẫn giữ thói quen đợi chờ ấy, có lẽ vì trong ngôi nhà này nơi nào cũng có hình bóng của anh, từng góc tường, từng viên gạch cũng như gọi về những kỉ niệm cũ.
Ngôi nhà này được thuê sau biến cố lớn trong tình yêu của cô và Thành Luân, đến bây giờ tuy không còn có anh ở bên nhưng cô vẫn không muốn rời xa nó để đến một nơi khác. Không biết đó có phải là tình yêu và sự đợi chờ trong tâm thức của Kim Nhi hay chỉ là thói quen đã gắn bó với một thứ quen thuộc đến mức không muốn rời xa? Chỉ biết hình ảnh ngôi nhà này đã gắn liền với một thời không bao giờ quên trong cuộc sống của cô. So với căn phòng trọ tối tăm và cũ nát thì ngôi nhà cấp bốn này khá hơn gấp trăm, gấp vạn lần. Vậy mà cách đây một năm khi chuyển đến đây cô đã khóc hết nước mắt, vùng vằng không chịu chuyển chỉ vì sợ đánh mất đi những kỉ niệm của đời người phụ nữ.
Trước đây cô chỉ ở một mình, nhưng vì quá lo lắng nên anh đã lên mạng tìm người ở ghép. Từ khi có Dung về ở chung, Kim Nhi cảm thấy tinh thần ổn hơn, buổi tối cũng ngủ ngon giấc hơn, thỉnh thoảng có tỉnh giấc nhưng suy nghĩ một lúc rồi cô cũng ép mình nghĩ đến những chuyện khác để Dung đừng nhận ra nỗi buồn trong cô. Căn nhà này chỉ là chổ ngủ của Dung, buổi ngày Dung làm việc ở khu công nghiệp, có lẽ vì thế mà Dung không biết sự hiện diện của người ấy trong cuộc sống của cô. Ngoài ra để ngủ ngon, Kim Nhi còn nhờ đến sự trợ giúp của thuốc ngủ. Không biết đó là cách tốt với cô hay là lại càng làm cho cảm xúc dồn nén trong trái tim nhỏ bé đầy thương tổn để đến một ngày nó sẽ vở tung ra và cô sẽ chết!
Chỉ biết rằng mỗi lần thức giấc vì nhớ đến người ấy, cô lại lặng lẽ đi ra khỏi giường và ngồi bất động hàng tiếng đồng hồ nhìn ngắm con đường ngoằn ngèo hiện lên lờ mờ dưới cột đèn đường. Đôi khi hình ảnh người ấy hiện về trong mắt cô hệt như anh đang đứng ngay trước mặt, rõ ràng như có thể cầm nắm. Khi đó nụ cười của cô được thắp lên để rồi vài giây sau lại tắt y như mặt trời buổi hoàng hôn vì nhận ra đó chỉ là ảo giác. Kim Nhi cứ ngồi như thể những mạch máu đã ngừng chảy, tưởng chừng như đến một lúc nào đó cô sẽ trở thành đá. Nhưng thường thì đầu óc cô sau một thời gian trôi vào trạng thái vô thức sẽ hoạt động trở lại, những vết thương sẽ được an ủi và nỗi đau dù có dày vò đến mấy cũng sẽ không thể làm cho cô chết đi được. Cô có một thói quen rất lạ là thường hay nhìn mình khóc trong gương, hình ảnh rất xấu xí ấy làm cho cô cảm thấy càng tủi thân. Bờ vai của người ấy rất vững chắc vậy mà rất gần, gần sát kề bên cô cũng không được phép tựa đầu vào.
Còn lúc này đây, Kim Nhi đang nhắm mắt, tất cả mọi thứ trước mắt trở nên mờ ảo rồi nhòe đi, một dòng nước nóng hổi bắt đầu từ khóe mắt đi đến cằm. Cô mường tượng đến mỗi lần người ấy ôm chặt cô. Có lần người ấy vừa vuốt tóc cô vừa nói:"Anh muốn được ôm em mãi như thế này, không muốn rời xa em một giây một phút nào nữa".
Khi đó cô đã mỉm cười cắn nhẹ vào mũi anh và lắc lư thân mình: "Vậy anh không đi làm sao?"
Người ấy dùng một cánh tay ôm đầu Kim Nhi vào ngực, cánh tay còn lại siết người cô thật chặt cho đến khi thân thể nhỏ bé của cô nằm gọn trong cánh tay anh: "Có chứ, nhưng mà anh muốn bên em thêm một lúc nữa".
"Anh hư hỏng quá!" Kim Nhi cố gắng tách mình ra khỏi thân thể đang ấm áp của anh.
Người ấy dùng ngón tay nhéo vào mũi cô: "Anh phải hư hỏng em mới thương chứ! Không thì sao mà em thương anh được". Người ấy lại ôm ghì cô vào lòng thật chặt như không muốn cách xa.
"Buông em ra đi!" Kim Nhi dùng răng cắn vào vai anh.
"Hì Hì, xin anh đi" Người ấy chọc ghẹo. "Anh không muốn xa em đâu, ước gì mãi được ở bên cạnh em như thế này".
Hiện thực luôn là câu trả lời phủ phàng nhất cho những lời yêu thương ở quá khứ. Bây giờ nhìn lại đã không còn những ngày tháng êm đềm đó nữa. Tất cả đều như một giấc mơ đẹp đẽ đi qua không còn một chút dấu vết.
Kim Nhi thở dài, đưa tay kéo chiếc chăn lên đến cổ, cô cố cuộn tròn mình như con sâu trong chăn. Thời tiết thật lạ, ban ngày thì nắng gay gắt vậy mà đêm xuống lại lạnh lùng khôn tả. Bình thường trong cái lạnh như thế này mà được quấn mình trong chăn quả là điều thật tuyệt vời, nhưng lúc này đây một nỗi buồn vô hạn đang đè lên trái tim Kim Nhi, sức nặng của nó làm cô khó thở và tức ngực. Hay cũng có thể đây là hệ quả của việc cô đã dùng nhiều thuốc ngủ trong thời gian dài, sức khỏe của cô gần đây không được tốt, căn bệnh thiếu máu hình như đang ngày càng trầm trọng hơn vì thỉnh thoảng cô hay bị chóng mặt, thậm chí còn có khi nôn khan liên tục và nhức nữa đầu.
Biết được sức khỏe cô không tốt, nhiều lần Hạnh Nhi đã đề nghị cô về ở cùng, nhưng cô từ chối. Kim Nhi muốn được yên tĩnh và dành nhiều thời gian để suy nghĩ về mọi thứ đã qua. Với lại Hạnh Nhi cũng đã có gia đình, không thể như ngày xưa lúc nào cũng chăm chút cho cô. Từ ngày lấy chồng, Hạnh Nhi bắt đầu biết lo nghĩ nhiều thứ hơn. Tính cách của chị cũng trở nên rắn rõi đến lạ lùng khiến cho nhiều người phải ngạc nhiên.
“Em cố gắng ăn uống đi, em cứ như cánh hạc như thế thì em ế chồng cho xem” Hạnh Nhi thở dài.
Kim Nhi nhíu mày, cô không nghĩ mình sẽ ế chồng. Ở cái tuổi hai mươi ba mà sợ ế chồng thì là một vấn đề hết sức ngược đời, nhưng Hạnh Nhi vẫn lo lắng. Chị bảo: "Tuổi rắn là tài hoa nhưng lận đận lắm, đa sầu đa cảm nên phải khổ nhiều về đường tình duyên. Nếu em cứ suy nghĩ mãi như thế thì em không ế chồng mới là chuyện lạ, chứ ế là chuyện thường". Kim Nhi nhớ lại gương mặt Hạnh Nhi lúc đó, chợt bật cười. Vậy mà mấy đứa bạn cùng lớp tuổi rắn đã cưới ngay từ lúc học xong phổ thông, sinh liên tục đến hai ba mặt con.
Kim Nhi cố nuốt hơi thở vào đáy tim và chợt cảm giác người rã rời, lấy điện thoại gọi: "Chị Hạnh Nhi, đi đi dạo với em một lát được không?”
Đầu dây bên kia nghe rất rõ tiếng thở dài: “Chị đã quyết tâm hôm nay chờ bằng được anh Trịnh Kỳ về, nên chị không thể ra khỏi nhà được”.
Kim Nhi bĩu môi, dù biết Hạnh Nhi sẽ chẳng thấy được hành động đó: “Chị có khái niệm chờ chồng từ bao giờ vậy?”.
Tiếng Hạnh Nhi cười trong trẻo: “Chồng chị thì chị chờ, chẳng lẽ lại chờ chồng người ta?”
Câu nói vô tình ấy nhưng lại xuyên thẳng vào tim Kim Nhi như một lưỡi dao ngọt ngào, sắc lẻm. Cô cố nuốt nước mắt nói chuyện, giây phút ấy giọng cô hơi run lên: “Chị Hạnh Nhi, nếu không có chị, hôm nay em ra đường mà gặp ai đó bám đuôi cướp mất em thì sao nhỉ?".
Chị vẫn đùa cợt như mọi khi: "Thôi đi tiểu thư, nàng đừng có hi vọng gặp tên nào bám đuôi, đã nói nàng cao số. Cố gắng kiếm anh nào trong đám bạn có tuổi 85 hay 81 thì cưới quách đi cho xong".
Kim Nhi buồn cười vì cách trả lời của chị nên nhõng nhẻo: "Chị định trù ẻo cho em chị ế chồng thật đấy à? 85 thì bây giờ người ta đang lo sự nghiệp, mà 81 thì anh nào cũng có vợ hết rồi, hay em phải yêu anh nào bỏ vợ mới hợp tuổi".
Kim Nhi mím môi. Dù biết là nói đùa cho vui nhưng mà cô vẫn cảm thấy chạnh lòng, nếu như điều chị Hạnh Nhi nói đúng thì có phải rằng nhất định một ngày nào đó cô sẽ được gặp lại người ấy... Đó có phải là điều cô đang mong muốn không?
Người ấy cũng đã từng nói với Kim Nhi rằng: "Ngoài sự cố gắng ra thì mỗi người đều có số phận của mình, nếu như đã là số phận thì nên mỉm cười và chấp nhận". Cô không tin vào số phận vì nếu như là số phận thì có lẽ bây giờ cô đang ở bên người ấy. Tại sao khi một tay cô đã chạm được vào hạnh phúc rồi mà cuối cùng lại buông tay dể dàng như thế? Hay bởi vì anh không đủ tình yêu để từ bỏ tất cả mọi thứ nên cuối cùng lại làm cho cô do dự?
Mỗi khi ngồi một mình, những ý nghĩ như thế cứ lẩn quẩn, thường trực trong tâm trí cô. Người ấy thường có thói quen dùng chiếc lưỡi quét nhẹ vào môi cô mỗi khi hôn, người ấy cũng có thói quen ôm cô thật chặt mỗi khi có chuyện gì buồn. Mỗi khi ấy nổi buồn chợt tan biến và Kim Nhi bắt đầu quay ra dụi đầu vào ngực anh.
"Này, anh đừng có dụ dỗ con nhà lành nhé" Kim Nhi dùng hết sức mạnh đẩy anh ra.
"Đừng, anh bắt cóc em rồi". Người ấy dùng cánh tay vững chắc siết chặt làm cho cô không thể ngọ nguậy được. "Cho em muốn làm gì thì làm đó, xem có thoát ra được tay anh không"
Cuối cùng, khoảng thời gian tưởng chừng như sẽ kéo dài vĩnh viển ấy đã kết thúc. Tất cả đã đi qua, hệt như những chiếc bong bóng đẹp lung linh đầy màu sắc nhưng cũng ngắn ngủi và dể dàng tan vỡ. Bây giờ người bên cạnh và chăm sóc Kim Nhi không còn là người ấy nữa, mà một người không cùng trải qua những hạnh phúc cùng cô. Cuộc sống vốn dĩ tàn nhẫn như thế, thời gian trôi đi nhất định sẽ lắp ghép hai con người xa lạ nào đó với nhau. Nhưng không phải tất cả những người bên nhau đều yêu thương nhau, mà chắc gì những người thương yêu nhau bên nhau đều có được hạnh phúc.
Kim Nhi thở dài tự an ủi mình: “Thôi, tất cả coi như là sự an bài của số phận”.
Tiếng xe máy dừng ở trước cổng, một dáng người cao lớn, thân quen nhưng cũng vô cùng xa lạ hiện lên rõ ràng qua khung cửa.
“Em đang nghĩ gì vậy?” Gia Hoàng nhìn vào đôi mắt đang ướt sũng nước của Kim Nhi, anh đưa cái nắm tay gõ lên cửa.
“Em có nghĩ gì đâu? Em ngồi chơi thôi mà.” Kim Nhi lấy chìa khóa mở cửa. “Anh vào đi” Kim Nhi nói, dù giọng nói rất nhẹ nhàng nhưng gương mặt không chút biểu cảm.
Gia Hoàng bước vào, đưa mắt nhìn quanh và ánh nhìn dừng lại trên mặt bàn, đôi mắt trở nên u uẩn chất chứa đầy muộn phiền: "Em vẫn đang dùng thuốc ngủ à?".
Kim Nhi nhíu vầng trán suy nghĩ một lát rồi như nghĩ ra điều gì, đôi mắt chợt sáng lên: "Dạ, nhưng không thường xuyên lắm! Gần đây em hơi căng thẳng nên mới dùng".
Gia Hoàng thở dài, anh đưa mắt nhìn sâu vào mắt Kim Nhi như đang cố gắng đọc những suy nghĩ bề bộn trong đôi mắt vốn bình yên và phẳng lặng của người mà anh vô cùng yêu thương: “Em không nói dối được đâu”.
Đôi mắt cô trở nên trống rỗng và trái tim quặn thắt: "Anh định khi nào thì thử váy cưới?” Kim Nhi trở lại giường, xếp chăn và buộc lại mái tóc vừa gội xong gọn gàng lên đỉnh đầu, trong chiếc váy trắng điểm hoa dài đến gối, xếp ly một cách cầu kì khiến cho cô lộ rõ nét xanh xao nhưng vẫn rất duyên dáng.
Gia Hoàng cầm hộp thuốc ngủ trên tay, ánh mắt lươt đi rất nhanh rồi đặt lại đúng vị trí cũ. "Em thử nhìn em đi, có phải gầy như con cò rồi không? Nếu em không muốn anh phải đặt riêng cho em đủ bảy chiếc váy cưới thì em nên để tâm đến sức khỏe của em một chút".
Kim Nhi đẩy chiếc gọng kính lên cao hơn và nhìn Gia Hoàng bằng đôi mắt giả vờ ngây thơ đến tội nghiệp: "Em biết rồi bác sĩ ạ! Em sẽ cố gắng ăn uống đầy đủ hơn. Sau này cũng có anh chăm sóc em còn gì?”
Gia Hoàng im lặng. Kim Nhi cũng im lặng. Căn phòng trở nên yên tĩnh đến đáng sợ, hai người ngồi bên cạnh nhau nhìn bóng đêm lan dần đến mỗi ngóc ngách khác nhau nhưng mỗi người theo đuổi một suy nghĩ rất xa.
Ánh mắt Gia Hoàng đăm chiêu nhìn vào khoảng không trước mắt, nhìn những ngày Kim Nhi chắt góp từng đồng xu để đưa cho anh khi nghe tin mẹ anh ốm, những đêm hai đứa chịu đựng muỗi đốt để học bài, làm việc. Những khi nhìn cô rét run cầm cập vừa đặt chân vào dãy trọ và cả những hôm cô thậm chí không lê nổi chân vào đến phòng... Những ngày đó thật khó khăn nhưng mà sao hạnh phúc. Còn bây giờ đây khi anh đã trở về với gia đình, được sống một cách sung túc nhưng vẫn không sao tìm được cảm giác bình yên đó. Hạnh phúc đến quá ngắn ngủi, anh đã biết một ngày nào đó Kim Nhi sẽ phát hiện ra thân thế của mình, nhưng càng lúc anh càng không dám nói ra sự thật, để rồi cuối cùng khi mọi thứ được bóc trần ra thì anh đã không còn cơ hội để hối hận. Đúng hơn là anh đã ngộ nhận lòng tốt của Kim Nhi là tình yêu, để rồi đặt hết tất cả tấm chân tình của mình vào cô, sâu nặng đến mức đến bây giờ đây, khi biết được cô đã thương yêu và tổn thương một người khác, anh vẫn không thể nào buông tay cô được.
Gia Hoàng thở thật nhẹ nhàng để nén tiếng thở dài vào lòng, nhưng anh quên mất rằng gương mặt mình đang buồn bã. Và tất cả hình ảnh đó đã lọt vào mắt Kim Nhi.
“Anh có chuyện gì suy nghĩ sao?”
Gia Hoàng hơi giật mình, dòng quá khứ bị cắt đứt trong tích tắc. Anh lấy lại sự điềm tĩnh vốn có rồi chậm rãi lên tiếng: “Anh đang suy nghĩ xem sau này chúng ta sẽ sống ra sao”
Gương mặt Kim Nhi hướng về anh, ánh mắt cũng trở nên đau khổ đến cùng cực: “Anh có tự tin để hạnh phúc không?”
“Anh chỉ cần có em thôi, dù có khó khăn gì anh cũng vượt qua được. Một khi anh đã chọn lựa thì sẽ trung thành với sự lựa chọn đó”
Kim Nhi hít hơi thật sâu rồi nói nhanh như sợ mình sẽ đứt mất hơi giữa chừng: “Nhưng nếu sau này anh không hạnh phúc thì sao? Anh đánh đổi cả cuộc đời của mình chỉ vì trung thành sao?”
Gia Hoàng nắm tay Kim Nhi, đôi mắt anh sâu thăm thẳm: “Anh biết chịu sự trách nhiệm với sự lựa chọn của mình mà?”.
Nước mắt rơm rớm, Kim Nhi cúi đầu tránh ánh mắt Gia Hoàng, giọng nói như lạc hẳn đi: “Anh này, mình dừng lại có được không?”
Gia Hoàng nhìn Kim Nhi, ánh mắt cũng không kém phần thảng thốt: “Em hối hận ư?”
Nước mắt Kim Nhi đầy trên bờ mi nhưng chưa kịp rơi vỡ làm cho cả mí mắt cô cũng phồng lên vì giữ nước.“Em xin lỗi! Em không đủ tự tin…” Gương mặt cô hiện rõ sự đau đớn không thể diễn tả được.
Gia Hoàng kéo tay cô và ôm chặt vào lòng: “Không được, em đừng như thế…”
“Em xin lỗi, nhưng mà em…”
“Em không yêu anh cũng được, em không thương anh cũng được, nhưng em đừng rời bỏ khỏi anh. Anh xin em đấy!”
“Anh à… em…”
“Em có biết khó khăn lắm anh mới chờ đợi được đến ngày hôm nay, em có biết đối với anh, em quan trọng đến như thế nào không? Em là người đầu tiên mà anh yêu thương, em cũng là người đầu tiên cho anh nhìn tình yêu và cuộc sống này màu hồng… Hứa với anh… đừng bỏ rơi anh được không?”
“Anh à…”
“Em hãy ở lại đây với anh”
Gia Hoàng ghì chặt lấy người cô, nước mắt anh thấm nóng trên bờ vai cô
Kim Nhi lặng im, hơi ấm phả ra từ ngực hơi ấm làm cô cảm giác muốn nghẹt thở. Có lần Kim Nhi đã hỏi người ấy rằng: “Tại sao yêu nhau lại không giữ lấy nhau?” Người ấy đã lấy tay cú vào đầu cô và nói: “Phải đủ yêu mới có thể buông tay để người ta có được hạnh phúc xứng đáng hơn” Kim Nhi lắc đầu: “Như vậy không phải là hèn nhát sao?” Người ấy mỉm cười: “Không đâu, sau này lớn lên em sẽ hiểu”. Còn giờ đây Gia Hoàng đang bằng mọi cách giữ lấy cô, dù biết rằng trái tim cô chưa một lần thuộc về anh. Cô muốn hét lên cho tan đi những đau đớn trong lòng, muốn hét lên cho kỉ niệm đừng tìm về cào cấu, cắn xé tim mình.
“Anh à, em vẫn còn yêu người ấy rất nhiều. Anh có thể nào chấp nhận được điều đó không?”
Cô không nhận được câu trả lời,
Kim Nhi đứng dậy đi đến với tay bật công tắc đèn. Gia Hoàng và người ấy có rất nhiều điểm giống nhau, nhưng giống nhau không phải là một. Người ấy cũng hay nói những câu mà Gia Hoàng vẫn thường nói. Ví như lần gặp nhau gần đây nhất người ấy đã hỏi Kim Nhi:
"Nếu em sợ bóng tối như vậy thì sau này chồng đi công tác sẽ như thế nào? "
"Em sẽ lấy ai không đi công tác".
Anh quay sang nhìn Kim Nhi âu yếm: "Vậy anh thì sao? Có ai mà không đi công tác?"
Khi đó Kim Nhi đã rất vui, ít nhất cô cũng tin được rằng anh đã dành tất cả tình yêu chân thành cho mình. Tất cả những điều đó thật đẹp biết bao nhiêu, mà trong cuộc đời này những thứ quý giá và đẹp đẽ thì thường rất quý hiếm, khó tìm và ngắn ngủi. Những kỉ niệm như một thước phim quay chậm vừa mới trôi qua mắt chưa đầy hai giây.
Khi bình yên, bên cạnh ai đó là một điều bình thường, nhưng khi đánh mất người đó rồi ta mới có những mong ước giản dị chỉ là được ở bên người đó. Cũng như ngày xưa việc gặp người ấy là điều rất đơn giản, nhưng bây giờ Kim Nhi đang nhớ và muốn ở bên cạnh anh. Hay cách đây vài năm Gia Hoàng có thể cùng chia một ổ bánh mì, một cốc nước cùng Kim Nhi, nhưng giờ đây khi biết anh được sinh ra trong một gia đình đầy đủ thì tất cả chỉ còn là những giây phút đẹp đẽ không thể nào quay lại.
Hiện thực luôn là điều quá phũ phàng, nhưng quay đầu lại để được gì? Quá khứ mãi mãi là điều không thể đổi thay mà chỉ làm cho ta đau lòng hơn thôi. Có luyến tiếc cũng được gì đâu!
"Dù sao mình cũng đã có những giây phút rất hạnh phúc bên cạnh anh ấy". Kim Nhi tự an ủi mình. Tình yêu trong cuộc sống này không kéo dài vĩnh viễn, vậy thì chỉ cần những phút giây êm đềm như thế chẳng phải đáng nâng niu trân trọng sao? "Ít nhất dù chia tay nhưng mình vẫn đang hạnh phúc hơn những người yêu đơn phương chưa một lần được đáp lại". Cô thầm nghĩ và cố mỉm cười xua tan đi những u ám trên gương mặt mình.
Kim Nhi bước về phía cửa kính, nơi đây chính là nơi cô đã ngồi không biết bao nhiêu buổi chiều chờ người ấy đến - sự đợi chờ đến mòn mõi. Suy nghĩ của cô bắt đầu bị phân tâm bởi những hình ảnh của quá khứ xen lẫn với hiện thực. Gần đây cô hay bị như thế. Phải mất năm phút sau, Kim Nhi mới trở lại với trạng thái tỉnh táo ban đầu và quay đầu lại phía Gia Hoàng hỏi một cách rành rọt: "Anh muốn nhắc em điều gì sao?". Cô hít một hơi thật sâu và nói như khẳng định:"Em rất khỏe mà!”
"Đúng là anh không thể giấu em điều gì. Thôi được rồi. Mai anh lên đưa em đi khám" Gia Hoàng nhượng bộ.
"Em rất ổn mà"Kim Nhi lo lắng khi nghe Gia Hoàng nói sẽ đưa mình đi khám. Từ nhỏ cô đã rất sợ bệnh viện. Đợt sốt xuất huyết hồi năm thứ hai đại học bắt cô phải nằm dài ở bệnh viện hơn hai mươi ngày vẫn còn là một cơn ác mộng rất khủng khiếp.
"Không được, em không bao giờ biết chăm sóc bản thân hết. Anh sẽ chăm sóc em cho đến khi em có người khác chăm sóc tốt hơn anh"
"Nếu anh nói như vậy chẳng phải là lúc nào anh cũng chăm sóc em sao? Hay là anh để em đi ngay bây giờ?”Kim Nhi nhìn ra khung cửa trước mắt, chiếc đèn đường bắt đầu sáng rõ hơn.
"Không phải bây giờ mà sáng mai em sẽ được đi, không phải đi một mình mà đi cùng với anh. Anh thật không yên tâm khi để cho em tự xoay xở với bệnh tật." Gia Hoàng vẫn kiên nhẫn.
"Gần đây em khỏe nhiều rồi "bác sĩ" ạ, anh mà nhiệt tình như vậy em sẽ nghĩ anh đang vòi tiền bệnh nhân đấy!" Kim Nhi tiến đến chiếc bàn rồi sau đó quay trở lại với một ly nước đang bốc khói trên tay, cô đặt trước mặt Gia Hoàng.
"Lại trách anh nói nhiều à?" Anh cười và đón ly nước trong tay Kim Nhi. Anh cảm thấy xót xa, cô gầy đi rất nhiều so với ngày trước.
"Không có đâu, em nhớ là có người đã từng dặn em rằng nếu như muốn lo lắng cho người khác thì phải lo lắng cho mình trước, mới có đủ sức khỏe để chăm sóc người ta mà!"Kim Nhi trả lời. “Em tưởng anh không đến, không phải anh nói rằng tuần này anh sẽ bận suốt tuần và không thể đến sao?"
Gia Hoàng nhìn đồng hồ rồi trả lời chậm rãi: "Anh phải đi ăn tối với khách hàng bây giờ! Em muốn ăn gì chút nữa anh mua về cho?".
"Em à? Em đã có đồ ăn rồi! Mà anh đi về trể chắc khi đó em đã ngủ rồi" Kim Nhi trả lời và lấy chìa khóa mở cửa ngoài cho anh dắt xe máy ra.
Sau khi nghe tiếng xe Gia Hoàng rồ ga, Kim Nhi mới quay trở lại chiếc bàn và nhìn ngắm ánh sáng của cột đèn đường đang chiếu vào chảy loang lỗ trên những tấm gương. Hít một hơi thật sâu: "Bao nhiêu ngày rồi mình không còn biết chăm sóc sức khỏe, không còn chú ý đến hình thức nữa. Nếu như bây giờ anh gặp lại mình thì anh sẽ buồn lắm". Nghĩ vậy nên Kim Nhi đi xuống bếp tìm đồ ăn. Thùng mì tôm trống trơn, gạo cũng đã hết sạch. Tìm trong tủ thức ăn và may mắn còn lại hai quả trứng và gói miến nhỏ nên cô vội vàng đi đun nước sôi.
Giờ đây, một mình căn phòng rộng thênh thang, Kim Nhi mới cảm thấy mình thật nhỏ bé và gần như bất lực khi phải đặt niềm tin vào ai đó. Cô đã rời xa người ấy rồi, cô sẽ không nhìn thấy anh nữa. Phải! Anh sẽ không quay lại tìm cô, cô sẽ không bao giờ được nghe lại mùi mồ hôi rất đặc biệt của anh mỗi lần anh ôm chặt cô, cũng sẽ không được dùng những ngón tay kéo tóc anh khi ở trong vòng tay anh. Dù vậy, những hoài niệm về anh, Kim Nhi biết suốt đời này không bao giờ mình quên được.
"Em cố gắng ăn uống vào, nếu như em tròn trịa hơn chút nữa thì xinh lắm đây". Mỗi lần Thành Luân có ý động viên Kim Nhi ăn uống là thường hay đề cập đến chuyện sắc đẹp. Chắc anh nghĩ rằng phụ nữ nói chung đều rất sợ xấu.
"Ý anh nói là bây giờ em không xinh à?"Kim Nhi nhướng mày.
"Không, nhưng nếu tăng lên khoảng ba hay năm kí nữa thì sẽ xinh hơn nhiều" Anh dùng những ngón tay to và thô ráp vuốt mái tóc mềm mượt của cô.
"Em đang phấn đấu là siêu mẫu mà sao anh lại muốn em béo lên?"
"Ừ, em sẽ thành con hạc bay lên trời trước khi biến thành người mẫu" Anh nhéo vào tai cô.
Cuối cùng thì người ấy cũng rời xa cô. Anh sẽ chẳng bao giờ nắm lấy bàn tay cô nữa. Con đường từ nay về sau anh cũng sẽ không bao giờ xuất hiện hay đứng từ phía sau cô nữa. Điều gì rồi cũng sẽ mất đi, nhưng những thứ ta hi vọng nhiều nhất khi mất đi sẽ khiến cho trái tim mất đi niềm tin.
Hơn mười một giờ Dung mới đi làm về, chiếc xe đạp như rời rạc ấy, nơi mà ngày ngày Dung vẫn gò lưng đạp mười cây số đi làm ở khu công nghiệp.
“Tui tưởng bà sống bằng không khí chứ?” Dung hất cằm về phía bếp.
Kim Nhi trở mình: “Nếu mà sống được bằng không khí chắc giờ Nhi giàu rồi. Dung ăn gì chưa?”.
“Ăn rồi” Dung trả lời gọn lỏn.
Lạ thật, mỗi tháng Dung chỉ ăn có bốn trăm ngàn vậy mà người vẫn cứ “phì nhiêu”, sức khỏe vẫn “phi thường”. Kim Nhi nằm im nghe Dung cằn nhằn một lúc về anh chàng “lập dị” cùng chỗ làm.
“Nhi, bà không tưởng tượng được đâu. Cứ như là lọ lem đang mơ gặp hoàng tử nhưng mà khi mở mắt thì thấy trước mắt mình là Trư Bát Giới”. Dung vỗ mạnh vào đùi Kim Nhi cười phá lên.
“Trời ơi, chân bạn mặc vừa vào chiếc giày nhỏ xíu của lọ lem hay sao?”
“Không phải hoàng tử thì cũng là người bình thường chứ, cứ nghĩ đến việc Kim Thê Bin vừa ăn vừa móc mũi thì mình đã chết khiếp rồi, đừng nói là Trư Bát giới”
Đêm nào cũng như vậy, Dung về nhà rất trễ và kể những câu chuyện về khu công nghiệp cho đến khi ngủ. Dung chỉ cần nhắm mắt, bất kể khi nào dù là xe buýt, xe máy hay thậm chí Dung có thể vừa đi chợ vừa ngủ gục. Người ta bảo người vô tư như vậy mới dễ sống.
Kim Nhi cố nhắm mắt, xen với tiếng ngáy ngủ của Dung là tiếng đêm như thở than, tất cả trở thành âm thanh quen thuộc ru Kim Nhi vào giấc ngủ nặng nề. Trong những giấc mơ của Kim Nhi gần đây... luôn có những hình ảnh lặp đi lặp lại về những điều đã xảy ra. Có nhiều khi trong giấc mơ, cô khóc đến nỗi mà lúc tỉnh dậy nước mắt thấm gối. Người ta nói giấc mơ chính là khát khao của con người, nếu trong giấc mơ bạn thấy mình đang nói chuyện với ai đó, có nghĩa là bạn đang nghĩ về người đó, mong được gặp người đó. Nếu vậy thì chắc có lẽ Kim Nhi đang khát khao gặp người ấy một lần, vì lúc nào cũng thế chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh anh lại hiện về nguyên vẹn, rõ nét như có thể cầm nắm được.