Phương Vy (Linh Đàm, Hà Nội) vốn hay dỗi, mà dỗi rất lâu. Chẳng hiểu sao, lại “vớ” ngay phải Trịnh – một anh có “năng khiếu” dỗi dai chẳng kém. Những lúc xích mích, Vy chẳng chịu nhún nhường, còn anh chồng cũng không đời nào chịu mở miệng trước vợ. Kết quả, ngôi nhà mấy ngày liền không một tiếng cười, còn chồng chị trở thành khách trọ.
Anh tự nấu mỳ ăn, tự đi rửa bát, tự giặt quần áo đúng kiểu “cóc cần vợ”. Thấy chồng thách thức, Vy cũng không chịu thua, còn nói mát: “Thế này mãi càng nhàn. Tha hồ “trai gái”.
Nghe thế, Trịnh càng cay cú, anh quyết “cho vợ biết tay”. Đến ngày tiếp theo, chồng Vy “sinh hư”. Tan giờ làm, anh không về thẳng nhà như mọi lần mà lê la quán nhậu tối ngày. Khi về, nhìn thấy vợ, anh nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác. Có khi, đang cắm cúi chuẩn bị xuống cầu thang, thấy vợ từ dưới đi lên, anh Trịnh vờ như bước ngược hướng, ra ban công hóng gió…
Một lần, hết tiền tiêu đúng lúc “chiến tranh lạnh”, trước giờ đi làm, anh cứ loanh quanh trong nhà, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống. Vợ anh biết ý, không nén được cười: “Thôi, anh ngồi thì ngồi mà đứng thì đứng. Em chóng mặt quá. Hết tiền rồi phỏng?”. Thế là khuôn mặt đang căng như dây đàn của anh bỗng mềm nhũn ra, Vy cười sằng sặc.
Anh Nam, chồng chị Vân (An Dương, Hà Nội) cũng hay “dỗi” nhau như thế. Những lúc “canh không ngọt” là anh vác gối ra ngoài salon phòng khách ngủ. Đi làm về muộn, thấy vợ phần cơm riêng, đậy lồng bàn cẩn thận, anh lướt mắt qua rồi hờ hững nấu mỳ tôm. Ăn xong, anh “nằm khểnh” xem tivi. Đến đoạn phim hay, anh vỗ đùi đen đét rồi buột miệng bình luận với vợ. Sau, thấy mình vừa “hớ”, anh lại quay đi, im thin thít luôn.
Ban đầu, chị Vân còn lân la sang bắt chuyện làm hòa nhưng thấy anh ngày càng dỗi “hăng” mà toàn lý do trời ơi, chị quyết “đội mũ phớt” luôn.
Thấy vợ không vồn vã hỏi thăm như trước, anh Nam bực lắm. Làm việc xong, anh không về nhà ngay mà ra vườn hoa gần nhà ngồi. Một lần, chị hàng xóm nói: “Chị thấy Nam đang ngồi ủ dột ngoài ghế đá công viên, lại dỗi hả? Thôi em tha cho nó!”.
Xấu hổ lắm, nhưng chị mặc kệ, “Xem anh ta ngồi ngoài đó bao lâu?”. Một lúc sau, anh có mặt ở nhà. Chị Vân giả vờ không để ý, vừa hát vừa ăn tối, mặt thì tỏ vẻ hớn hở lắm. Anh Nam càng cay cú, bụng bảo dạ “Thật bực khi cô ta vẫn ăn uống ngon miệng mà không có mình”. Anh hất hàm dọa vợ: “Cãi nhau với chồng, sướng nhờ, hát cơ đấy. Cẩn thận nhé không già néo đứt dây”.
Chị tỉnh bơ nói: “Đứt thì đứt, đây ứ thèm!”
Từ hôm đó, anh “diễn” cảnh độc thân vui vẻ thì chị Vân cũng không vừa, chị cũng biến cuộc sống của mình tự do như hồi con gái. Chồng đi “chọc” bi a, bù khú với bạn bè, vợ mải mê với siêu thị, hàng hạ giá. Tối mịt, vợ chồng về là trèo lên giường, mỗi người một góc… mặc sức ngủ. Ngày mai, chưa “hòa bình” thì lại đi chơi tiếp…