Vào một ngày mùa xuân nọ, khi những người nông dân mất bao nhiêu thời gian vất vả cho việc gieo hạt giống cho vụ mùa thì trời không có lấy một giọt mưa. Sáu mặt trời cùng nhau chiếu những ánh sáng chói chang xuống mặt đất làm cho cây cối khô héo, đất đai nứt nẻ.
Lúc bấy giờ, hoàng đế Trung Hoa nhìn thấy cảnh tượng đó thì vô cùng đau lòng. Ông nói với các triều thần:
– Nếu mặt trời cứ tiếp tục chiếu sáng như thế này thì thần dân của ta sẽ chết hết thôi.
Nhà vua cho mời mười vị thông thái nhất đất nước đến hoàng cung cùng bàn bạc phương thức giải quyết cứu lấy vụ mùa của người dân. Bàn bạc rất lâu mà không ai đưa ra được một phương án khả thi nào. Bỗng một vị trưởng lão nói:
– Cách duy nhất là bắn mặt trời.
Những nhà thông thái khác đều đồng ý. Nhà vua rất mừng vì sau cùng đã có cách cứu mùa màng. Người cho các cận thần đi khắp nơi để tìm kiếm những tay cung thiện xạ và triệu họ về cung. Những người bắn cung thiện xạ đều rất khoẻ mạnh, người nào cũng mang theo một cây cung thật lớn trên vai, hãnh diện đến phụng sự đức vua vĩ đại.
Thế nhưng dù những tay cung này có khỏe đến mấy, giỏi đến mấy thì những mũi tên bắn ra chỉ đi được nửa đoạn đường đến chỗ mặt trời chiếu sáng. Những mặt trời tiếp tục chiếu xuống mặt đất nóng bỏng.
Sau đó, có những người ở phương xa đến mách rằng:
– Hoàng tử Hậu Nghệ ở vương quốc láng giềng là một tay cung thiện xạ. Hãy mời anh ta đến.
Nhà vua sai các sứ giả sang nước láng giềng mời hoàng tử Hậu Nghệ đến hoàng cung. Hậu Nghệ vui vẻ nhận lời.
Dân chúng tụ họp thật đông dưới bầu trời để xem những mũi tên của Hậu Nghệ có bay đến mặt trời được không. Khi mọi người tụ họp lại vua ra lệnh:
– Hãy bắn rơi sáu mặt trời và cứu lấy thần dân của ta.
Hậu Nghệ nhìn sáu mặt trời rồi nâng cung lên, nhưng chàng buồn bã lắc đầu, hạ cung xuống, tâu với nhà vua:
– Sáu mặt trời ở xa quá, những mũi tên yếu ớt của thần không thể bay đến được.
Thế rồi Hậu Nghệ nhìn thấy sáu mặt trời chói chang phản chiếu trong hồ nước và chàng nghĩ: “Bắn chúng ở đó thì cũng vậy thôi”.
Chàng giương cung lên và mũi tên của chàng xuyên thủng mặt trời thứ nhất, nó biến mất trong đáy hồ. Chàng bắn tiếp mặt trời thứ hai, rồi thứ ba, thứ tư, thứ năm.
Mặt trời thứ sáu nhìn thấy những gì đang xảy ra, nó hoảng sợ đến nỗi biến mất sau quả đồi. Mười vị trưởng lão rất hài lòng vì cả sáu mặt trời đều đã bị tống khứ đi.
Ngày hôm sau, khi mọi người thức dậy sau giấc ngủ dài thì không thấy ngày mới nữa, vì mặt trời thứ sáu không chịu ra khỏi chỗ nấp để chiếu sáng trở lại. Tất cả đều chìm trong bóng tối. Mười vị trưởng lão lại họp với nhau trong bóng tối, bàn bạc xem có thể làm gì. Họ quyết định tìm một người nào đó gọi mặt trời thứ sáu ra để có ngày mới.
Đầu tiên họ mang đến một con cọp, nó gầm rống để cho mặt trời thứ sáu ra ngoài, nhưng mặt trời thứ sáu chỉ thêm sợ hãi vì tiếng gầm của nó và nói:
– Ta sẽ không ra đâu.
Sau đó họ mang đến một con bò, nghĩ rằng với tiếng rống êm ái của bò chắc sẽ dụ được mặt trời thứ sáu ra. Nhưng mặt trời vẫn còn giận lắm, nó hờn dỗi nói:
– Ta sẽ không ra đâu, thế đó!
Cuối cùng, họ mang đến một con gà trống to khỏe đến gáy thì mặt trời thứ sáu lắng nghe và nói:
– Âm thanh này mới hay làm sao.
Nó lén nhìn qua chân trời để xem cái gì tạo ra âm thanh đó. Khi nó nhìn xuống thì mọi người hô vang những tiếng reo mừng, chào đón. Mặt trời thứ sáu thấy vui quá, nó bước hẳn ra ngoài và rồi tạo một cái mào màu đỏ, nhỏ nhỏ trên đầu chú gà trống to khỏe.
Từ đó trở đi vào mỗi buổi sáng, chú gà trống đều mang cái mào đỏ của mình đi gáy gọi mặt trời thức dậy.