Đàn bà già ở nhà suốt ngày, bộ đồ bông nhỏ thay qua bộ đồ bông lớn, miệng túi áo có cái kim băng bự, mỗi lần thay đồ lại lôi cái bịch ni lông đựng mấy thứ trong túi áo bộ này bỏ qua túi áo bộ kia, rồi cài kim băng cẩn thận. Đàn bà già có mùi đồ ăn, mùi bếp, mùi mồ hôi. Thích nói chuyện nên đàn bà già mong con đi làm về, để ….kể chuyện bữa nay bà Sáu nhà bên kia phải đi cấp cứu, ông Tám dưới xóm sắp cưới vợ cho con trai, còn má sao hổm rày cái lưng đau ngâm ngẩm.
Con trai năm bảy bữa mới về nhà đúng giờ cơm một lần, nói, má sao nghe toàn chuyện nhà người ta không hà, kệ người ta chớ.
Đàn bà trẻ hay tuyên bố.
Hôm rồi tuyên bố một câu không biết có làm thiệt hay không: “Lần sau mà vầy nữa (nhậu, về khuya) thì đi luôn đi. Nhà này không ai thức mở cửa. Tôi mệt mỏi lắm rồi”.
Tối đến, đàn bà già chờ cả nhà tắt đèn hết rồi mới lọ mọ xuống tầng trệt, mở hé cửa ngồi chờ con trong bóng tối.
Sáng ra, thấy chồng ngủ vật vạ trên ghế salon, đàn bà trẻ buông một câu: “Má ngồi chờ vậy, trộm nó vô nhà hay có chuyện gì xảy ra ai chịu? Thời buổi giờ lưu manh kẻ cướp nó chỉ chờ mình hở ra là cướp của giết người…”. Đàn ông vùng dậy: “Cô câm đi. Cô trù ẻo cho má tôi bị ăn cướp chém hả?”. “Tôi nói vậy đó, ai đi về khuya tự biết…”. Đàn bà già vội tới trước mặt con trai: “Thôi con, má nghe má biết. Má thức cũng mệt, con ráng về sớm…”.
Mâm cơm tối chỉ có đàn bà và trẻ con. Đàn bà trẻ vùng vằng dằn dỗi: “Má để phần làm chi! Ổng đi nhậu rượu bia tràn họng, thứ gì mà hổng có!”. Đàn bà già rủ rỉ: “Thứ này hổng có đâu con. Canh này ăn vô giã rượu, khỏe người nên má nấu. Hồi xưa ba mày cũng sinh tật nhậu nhẹt, rồi có vợ nhỏ…”.
Đàn bà trẻ đùng đùng đứng dậy: “Má đừng nói nữa. Thời má phải chịu, chớ thời này đừng hòng. Con mà phát hiện ra ổng có bồ là ly hôn liền, không đôi co gì hết. Không cần ai cũng tự nuôi thân con được…”.
Rồi – đàn bà trẻ phát hiện sự thật đúng y như vậy. Cô gái kia còn trẻ lắm, chẳng có nghề ngỗng gì, chỉ biết “nghề” rót bia. Đàn bà trẻ khóc vật vã, mắt sưng đỏ, ký sẵn vào tờ đơn ly hôn. Nhà cha mẹ xa xôi, đàn bà trẻ ôm con sang ở nhờ nhà bạn. Đàn bà già ngày hai lần qua thăm cháu: sáng sớm đưa cháu đi học, chiều đón cháu về; thở dài cặm cụi nấu ăn để sẵn cho hai mẹ con, thở dài ru cháu ngủ những hôm đàn bà trẻ đi đâu đó không về ăn tối.
Một tuần, mười ngày, đàn bà trẻ đã nguôi cơn, con bé đòi “Ba, ba đâu nội?”, đàn bà già ngập ngừng: “Chồng con… mấy bữa nay nó đi làm rồi về nhà lủi thủi, không đi đâu nữa, hay con…”. Lần lữa vậy mà cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ trở lại.
Đàn bà trẻ vẫn vương vất buồn, nhưng mắt đã lại lấp lánh nhìn con khi con bé líu ríu bu lên xe để ba nó chở đi chơi lòng vòng trong xóm buổi chiều. Đàn bà già mở cái kim băng miệng túi áo, lấy ra chiếc nhẫn, là nhẫn cưới của con trai, đeo bị chật nên gỡ bỏ vô ngăn kéo, rồi bữa trước cãi nhau, đàn bà trẻ đã quăng ra giữa nhà: “Bữa má biểu nó đi làm chiếc nhẫn khác đeo vô rồi, còn chiếc này, con cất cho nó!”.
Đàn bà trẻ cầm chiếc nhẫn, lồng thử vào ngón tay – người giữ chiếc nhẫn này là má, người giữ chồng cho vợ, giữ vợ cho chồng, cũng là má. Hình như trong mỗi người đàn bà trẻ, luôn thiếu, luôn cần có một người đàn bà già.
Vậy nên, má ở đây cho con được trọn vẹn làm một người trẻ – phải không má?