Một không khí u ám, tang tóc bao trùm căn nhà. Đâu đó văng vẳng tiếng khóc thút thít buồn bã. Nó ngồi khuỵu xuống trước linh cưữ, đôi mắt đỏ au ngân ngấn nước trân trân nhìn tấm hình người cha có nụ cười hiền từ trên bàn thờ mà lòng đau khôn xiết. Ước gì thời gian quay ngược trở lại, xoá đi lỗi lầm lớn lao nó đã gây ra mà giờ đây đã trở thành một nỗi đau ray rứt dằn vặt nó từng cơn.
Gia đình nó đã từng rất hạnh phúc. Bố mẹ nó luôn quan tâm, yêu thương lẫn nhau. Ngôi nhà nhỏ của gia đình nó lúc nào cũng ấm cúng, thuận hoà.Mặc dù cuộc sống khá chật vật, nhưng gia đình nó luôn vui vẻ, hạnh phúc nhờ tình yêu thương đủ đầy. Ngày qua ngày nó cố gắng học hành chăm chỉ để kiếm một công việc tốt để cải thiện đời sống của gia đình nó được khấm khá hơn. Những tưởng khoảng thời gian êm đềm ấy là vô tận nếu như không có biến cố đó xảy ra làm xáo trộn gia đình nó, đánh mất đi niềm hạnh phúc bấy lâu.
Một khoảng thời gian sau, bố nó bắt đầu thay đổi thói quen của mình. Ông đâm ra thích ngồi uống cà phê ở một quán cốc ven đường vào những khi ông giao hàng gần đó. Tại đây, ông gặp và thường hay trò chuyện với cô phục vụ xinh đẹp, quyến rũ. Cô ta tầm 25 tuổi, có giọng nói duyên dáng, dễ thương làm say lòng người. Ngày nào cũng vậy, ông đều ghé uống cà phê và chuyện trò tâm sự với cô gái ấy. Dần dần ông mê đắm hương vị cà phê thơm béo và say luôn cả cô phục vụ xinh đẹp ở đây. Người phụ nữ đó dụ dỗ ông đưa cho mình một khoản tiền lớn với lý do đóng viện phí cho người thân. Bởi vì ông mủi lòng trước hoàn cảnh khó khăn, đáng thương của cô gái, nên ông giấu gia đình, đi vay mượn tiền giùm cô ở một chỗ chuyên cho vay nặng lãi. Nào ngờ, sau khi nhận tiền xong, cô ta biến mất không tung tích, để lại cho ông một khoản nợ lớn. Ông tuyệt vọng, trách cứ bản thân mình, cảm thấy hổ thẹn với gia đình.
Ông cuống cuồng, một mình tìm mọi cách xoay sở khoản nợ ấy.
Bọn cho vay nặng lãi rất hung dữ, đe doạ ông phải trả tiền sớm. Một hôm, bọn chúng đến nhà nó, đập phá đồ đạc, chửi rủa ầm ĩ cả xóm. Nó và mẹ bàng hoàng, ôm mặt khóc thút thít. Bà con hàng xóm chỉ trỏ, bàn tán xôn xao. Một người phụ nữ tới gần an ủi mẹ tôi. Bà ta tỏ vẻ thương cảm, lát sau bà kể hôm trước bà vô tình nhìn thấy bố nó ôm ấp, tình tứ một cô gái trẻ đẹp ở quán cà phê. Mẹ nó im lặng, cơ thể nhỏ gầy run run, khụyu xuống. Nó đỡ mẹ ngồi dậy, tai nó như ù đi, nó vẫn chưa thể tin những lời nói kia là sự thật. Trong mắt nó bố là người đàn ông chân thật, thủy chung, hết lòng với gia đình, không có tật xấu như những người bố khác. Bố nó chạy vội về nhà, ông hốt hoảng khi nhìn thấy nhà cửa tan hoang, mẹ nó ngồi thẫn thờ với đôi mắt đỏ sẫm. Bà nhìn ông trân trân, muốn nghe lời giải thích của ông. Bố nó cúi gầm mặt, lí nhí kể hết mọi chuyện cùng những giọt nước mắt ân hận. Mẹ nó mím chặt môi, hai tay siết chặt, thở dồn dập. Tim bà co thắt, bà ôm ngực đau đớn dữ dội ngã xuống sàn nhà, nằm giãy giụa. Nó sợ hãi, ôm chầm lấy mẹ khóc to. Một lát sau, bà ngất lịm. Mấy người hàng xóm xung quanh đưa mẹ nó vào bệnh viện.
Do được cấp cứu kịp thời nên bà đã qua cơn nguy kịch. Nó mừng rỡ, tạ ơn trời phật phù hộ cho bà. Nó luôn túc trực bên cạnh chăm sóc mẹ hàng ngày ở bệnh viện, trong lòng cứ nơm nớp lo bệnh tình bà sẽ chuyển biến xấu. Những ngày mẹ nó ở bệnh viện, bố nó luôn đứng ngoài cửa dõi theo bà. Gương mặt ông hốc hác, lộ vẻ mệt mỏi, đôi mắt thẫm sầu, ân hận. Ông quỳ xuống cầu xin nó tha thứ, nhưng nó khước từ, lạnh lùng quay mặt bước đi. Nó đã từng quý trọng, xem ông là mẫu người chồng lý tưởng, thế mà giờ đây, trong mắt nó, ông chỉ là người cha tệ hại, bạc bẽo, đã lấy đi số tiền gia đình dành dụm cho nhân tình, những lỗi lầm ông gây ra nó không thể nào tha thứ. Ông gục khóc nức nở, những giọt nước mắt cay đắng thấm đẫm vai áo. Ông khinh bỉ chính bản thân mình, tự cắn rứt lương tâm. Ông bỏ đi thật xa biền biệt hàng mấy năm trời. Khoảng thời gian đó, ông làm việc vất vả, khổ sở để trả nợ, sống đơn côi trong một ngôi nhà cũ kỹ. Thỉnh thoảng ông lại uống rượu đến say ngất ngưởng. Đêm nào cũng vậy, ông lấy tấm hình gia đình cất trong ngăn túi ra ngắm nghía. Ông hôn lên gương mặt người phụ nữ hiền hậu trong ảnh, ánh mắt đau khổ. Nỗi nhớ vợ và con cuộn thành từng đợt sóng trong lòng ông. Ông khao khát được mẹ nó tha thứ mọi lỗi lầm, được ôm ghì lấy bà trong vòng tay yêu thương. Ông vẫn thường hay mơ thấy gia đình hạnh phúc trước kia của mình. Ông ước thời gian quay ngược trở lại, để ông được chìm đắm trong hạnh phúc bên vợ và con mình. Ông vẫn luôn nung náu ý nghĩ quay trở về chuộc lại lỗi lầm trước kia của mình. Vì thế, ông cố gắng làm lụng vất vả, nhịn ăn, chắt chiu dành dụm một khoản tiền lớn cho gia đình. Ông ngày một già yếu, sức khoẻ giảm sút theo tháng năm. Đến khi ông biết mình không còn nhiều thời gian nữa, ông quyết định quay trở về nhà gặp lại vợ con mình lần cuối trước khi căn bệnh ung thư cướp mất sinh mạng của ông.
Ngày hôm đó, ông tới tiệm vàng đổi lấy 2 lượng vàng 999 bằng số tiền ông dành dụm bấy lâu. Ông bỏ vào túi buộc thật kỹ, lái xe trở về ngôi nhà nhỏ thân thuộc. Cảnh vật hai bên đường vẫn thân thuộc như ngày nào. Ông nôn nao một niềm cảm xúc khó tả. Chiếc xe của ông dừng trước cửa nhà, ông chầm chậm bước tới, khẽ run tay bấm chuông. Nó chạy ra mở cửa. Chợt nhìn thấy ông, nó thật sự rất bất ngờ. Ông khẽ mỉm cười, ánh nhìn dịu dàng chan chứa niềm thương nhớ. Nó đứng đấy lạnh lùng nhìn ông rồi quay trở vào.
Thật sự nó cũng đã từng mong được gặp lại ông. Thế nhưng nó vẫn còn oán trách, còn hận người cha bạc tình, khiến gia đình lâm vào tình cảnh khốn khó và bỏ đi vô trách nhiệm. Mấy năm qua, nó và mẹ sống chật vật, khổ sở. Nó phải nghỉ học, cùng mẹ dãi nắng dầm mưa đi bán vé số. Có lúc hai mẹ con phải nhịn đói, nhịn khát. Nó phải đi chạy vạy khắp nơi mua thuốc cho mẹ. Mấy người hàng xóm tốt bụng chung tay góp gạo, mua thuốc cho mẹ nó, giúp hai mẹ con vượt qua giai đoạn khó khăn.
Đến nay, cuộc sống của hai mẹ con đã đỡ hơn trước. Nó mạnh mẽ, cứng rắn đối mặt với những khó khăn để trở thành chỗ dựa vững chắc cho mẹ. Cho tới bây giờ, nó vẫn không thể nào tha thứ những lỗi lầm ông gây ra. Ông đứng đấy, gọi nó, giọng khàn khàn: "Tuấn, mở cửa cho ba đi con, ba có cái này muốn đưa cho mẹ và con". Nó bỏ ngoài tai, quay ngoắt vào nhà. Vẻ lạnh lùng, băng giá của nó khiến tim ông nhói đau. Mẹ nó nghe có tiếng nói quen thuộc, liền đi ra ngoài. Bà bất ngờ khi gặp lại ông. Bà đứng nhìn ông một lúc lâu, rươm rướm nước mắt, xót xa nhìn người chồng già yếu, xanh xao. Bà đã từng oán trách, hận ông nhiều lắm. Nhưng tình cảm vợ chồng vẫn không thay đổi. Bao năm nay, bà nhớ thương, lo lắng cho người chồng bội bạc ấy, mong một ngày được gặp lại ông.
Ông nói "Xin bà tha thứ cho tôi, tôi nhớ bà lắm, mở cửa cho tôi đi, tôi muốn đưa cho bà cái này". Mắt ông đỏ hoe, mặt nhăn nhúm lại, nhìn bà đầy thương nhớ. Bà chầm chậm bước tới định mở cửa rào cho ông nhưng nó nhất quyết ngăn cản không để bà mở. Nó vô tình đóng sập cửa nhà lại. Mẹ nó khuyên hãy tha thứ cho ông, nhưng những chuyện xảy ra trước đây nó không quên được, nỗi oán hận lấn át tâm hồn nó. Ông cứ đứng ngoài đấy, kêu ơi ới, nuôi hy vọng vì ông có linh cảm đây là lần cuối ông được gặp lại gia đình.
Mẹ nó đành bất lực không thể khuyên can được đứa con bướng bỉnh, lạnh lùng. Bà chua xót, cay đắng nhìn ông đứng đó cầu xin, vẫy tay gọi bà qua khung cửa sổ. Tự dưng bà có linh cảm không tốt, cảm giác như đây là lần cuối cùng gặp lại ông. Ông lặng im, đứng nhìn người vợ hiền từ, yếu đuối, vẻ mặt khổ sở một lúc lâu. Ông tuyệt vọng, buồn bã quay lưng rời đi. Có lẽ cả đời này ông phải sống trong ân hận triền miên. Ông lái xe trong trạng thái mất tỉnh táo. Bất ngờ một chiếc xe tải chạy ngược chiều lao nhanh tới, ông không kịp né nên đã bị xe cuốn vào gầm chảy nhiều máu. Người dân xung quanh đưa ông đi cấp cứu. Một người lấy trong túi ông chiếc điện thoại, bấm gọi vào một số di động trong danh bạ. Nó nghe máy, hoảng hốt khi nghe tin ông bị tai nạn. Tay chân nó bủn rủn, làm rớt điện thoại di động trong tay....
Trong phòng bệnh, bố nó nằm thoi thóp, đầu quấn dải băng trắng. Ông bị chấn thương sọ não rất nặng, có lẽ sẽ không qua khỏi. Ông mở mắt nhìn xung quanh, đưa tay vẫy mẹ nó lại gần. Ông thều thào cầm tay bà nói: "Cho tôi xin lỗi, tôi thương bà lắm". Rồi ông lấy trong túi áo 2 lượng vàng óng ánh đặt vào tay bà. Ông mỉm cười nhìn bà, trút hơi thở cuối cùng. Mẹ nó khóc thét, gào lên đau đớn, ôm ông thật chặt. Nó đứng đó, nước mắt giàn giụa, khóc đến nỗi run bần bật, lấy tay đấm vào ngực mình. Ông quay về vì ông luôn yêu thương gia đình, thật sự hối cải và để đưa cho hai mẹ con tài sản quý giá ông dành dụm bao nhiêu năm. Nếu như nó xoá bỏ được lòng oán hận, khoan dung tha thứ cho ông thì giờ đây, gia đình nó lại được đoàn tụ, sống hạnh phúc bên nhau. Nó hận mình đã lạnh lùng, vô tình với người cha mà nó từng yêu thương, quý trọng, gây ra cái chết của ông. Hình ảnh ông đứng nhìn,vẫy gọi nó với vẻ mặt khẩn cầu sự tha thứ luôn ám ảnh nó, gợn nên những cơn đau hành hạ nó. Suốt cả cuộc đời, nó phải sống trong nỗi thương nhớ, ray rứt không nguôi.Trong cơn mơ, nó gặp lại bố. Ông cười hiền từ, dang tay ôm nó. Nó khóc và nói: "Bố ơi, con xin lỗi".
Hãy xóa tan những nỗi oán trách, hận thù trong tâm hồn bạn. Thay vào đó là tình yêu thương, lòng khoan dung đối với những người thân xung quanh bạn. Đừng nợ nhau những lời xin lỗi muộn màng. Bởi vì chỉ cần một phút vô tình, lạnh lùng, bạn sẽ đánh mất đi điều quý giá nhất, và phải sống trong ân hận, tiếc nuối.