
Em với bạn trai gặp nhau trong một lần đi làm thiện nguyện miền cao. Buổi đầu gặp gỡ, em khá ấn tượng với vẻ ngoài chững trạc, cách ăn nói tế nhị, nhã nhặn của anh. Mặc dù anh ấy ít hơn em 1 tuổi nhưng thật sự, em cảm giác anh rất trưởng thành. Sau hôm đó, anh xin số điện thoại rồi thi thoảng gọi điện mời em đi cà phê cà pháo.
Sau khoảng hơn 3 tháng đi lại, chúng em chính thức chuyển từ bạn sang yêu. Sáng qua anh tới đề nghị được dẫn em về quê giới thiệu với gia đình nhà anh. Nghĩ hai đứa xác định chuyện tình cảm là nghiêm túc nên em cũng về.
Trên đường đi, bạn trai kể chuyện với em về mẹ anh ấy, rằng bà dễ tính, sống tình cảm mà thương con lắm khiến em nghe cũng có thiện cảm. Thế nhưng thực tế tới lúc về nhà diện kiến rồi, đúng là em nản hẳn.
Hai đứa vừa về tới sân, em đặt được cái túi niềm nở chào mẹ anh. Thế mà bà nhìn em sắc lẹm, không cười chỉ ừ 1 tiếng rồi đi luôn vào nhà.
Em quay sang nhìn bạn trai, anh cười xòa bảo em: “Chắc mẹ đang mải nghĩ ngợi gì nên thế, em cứ bình thường, thoải mái đi”.
Vậy nhưng tới lúc em xuống bếp nấu cơm, bà đi tới cạnh em hỏi:
“Cháu hơn tuổi con trai bác đúng không?”
“Dạ, cháu hơn anh ấy 1 tuổi bác ạ”.
Bà nghe thấy liền bỏ mớ rau trên tay xuống chẹp miệng:
“Bảo sao nhìn cháu đáng tuổi chị nó. Nhìn đi với nhau như chị em, ai cũng nhận ra”.
Thật sự trước giờ em không thích nghe nịnh, nhưng bỗ bã, cạnh khóe thì em ghét hẳn. Vậy là em bảo luôn:
“Vâng, thì thế cháu mới làm sếp con bác được bác ạ”.
Nghe em nói thế, bà ngây người nhìn em không chớp mắt:
“Cháu nói thế là sao? Cháu là sếp thằng Bắc (tên bạn trai em)?”.
“Vâng, cách đây vài tháng, chỗ anh Bắc làm bị phá sản nên cháu đưa anh ấy về làm công ty cháu. Anh ấy là nhân viên dưới quyền cháu bác ạ”
Nghe tới đây thì bà im tịt không thấy nói năng thêm câu nào. Từ lúc ấy niềm nở với em ra mặt luôn ấy các chị ạ. Nhất là lúc ngồi ăn cơm cứ bác bác con con xưng ngọt ngào hơn cả mía các chị ạ. Nhưng nói thật, giờ mẹ anh quý em thật mà em thấy tình cảm nó giả tạo sao ấy. Chẳng qua biết em là sếp của con trai nên mới thế, bằng không ngược lại cũng chẳng coi em ra gì.