Mã Tiểu Khiêu tinh nghịch (37)

Billgate Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Cứ nhắc đến chuyện này là Tiểu Khiêu lại chẳng biết giấu mặt vào đâu. Có rất nhiều trẻ con trượt băng ở sân băng nhân tạo. Có những đứa trẻ còn bé hơn cậu nhưng đã trượt băng rất giỏi.
Mã Tiểu Khiêu tinh nghịch (37)
Ảnh minh họa

Tiểu Khiêu bị đau chân

Tuy chúng có ngã nhưng chúng lại nhanh chóng đứng lên, chỉ đau có chút xíu. Tiểu Khiêu thì khác, cậu cũng bị ngã nhưng lại không thể đứng lên được vì cậu bị sái chân.

Chân quấn đầy băng thì làm sao mà đi học được? Ông Mã Thiên Tiếu đã gọi điện xin phép cô giáo chủ nhiệm và cô đã đồng ý cho cậu ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày.

Đối với Tiểu Khiêu, không phải đi học là một điều cực kì tuyệt vời. Thế là cậu có thể ngủ nướng, có thể chơi điện tử, có thể xem hoạt hình, có thể ăn vặt suốt ngày, có thể… Tiểu Khiêu rất muốn lăn ra nền nhà nhưng chân cậu bị đau nên cậu không làm vậy được, cậu đành cười ha ha.

Sáng sớm hôm sau, đã hơn bảy giờ mà Tiểu Khiêu vẫn nằm thoải mái trong chăn. Hôm nay không phải đi học nên cậu có thể ngủ đến lúc nào cậu muốn. Nghe thấy tiếng động trong nhà tắm và bếp, cậu biết bố mẹ cậu đang bận chuẩn bị mọi thứ trước khi đi làm.

Có tiếng cửa mở ra rồi lại đóng vào, bố Tiểu Khiêu đã đi làm. Lại có tiếng cửa mở ra rồi đóng vào, mẹ cậu cũng đã đi làm.

Bây giờ chỉ có một mình Mã Tiểu Khiêu ở nhà. Lúc này, cậu có cảm giác mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.

Mã Tiểu Khiêu ngồi dậy định ra chơi điện tử. Khi đi giầy, Tiểu Khiêu nghĩ bụng, hôm nay là thứ hai có những môn gì nhỉ? tiết thứ nhất là tập làm văn. Ha ha ha! tiết thứ hai là toán học. Ha ha ha! tiết thứ ba là giờ học vẽ. Tiểu Khiêu không cười được nữa. Cậu phải học tiết vẽ vì cô giáo dạy vẽ là cô giáo mà cậu quý mến nhất.

Một tuần chỉ có hai tiết học vẽ nên Tiểu Khiêu phải đến trường để học môn vẽ.

Chân cậu quấn băng dầy như vậy thì đi giầy làm sao được? Tiểu Khiêu đành phải xỏ một chiếc giầy và đi ra khỏi nhà.

Mã Tiểu Khiêu chỉ có thể nhảy lò cò bằng một chân nên mọi người đi đường đều ngoái lại nhìn. Chân kia của cậu lại quấn đầy băng nên càng làm mọi người chú ý hơn. Chắc mọi người đều nghĩ rằng: Tội nghiệp cậu bé, chân bị đau mà vẫn cố gắng đến trường.

Tiểu Khiêu vừa đi, vừa nghe lời trầm trồ thán phục của mọi người.

Khi Tiểu Khiêu đi qua đường, nơi có một chú cảnh sát đang chỉ huy giao thông. Cậu nghĩ chú cảnh sát to béo đó rất đáng sợ, không ngờ chú lại chạy tới để bế cậu qua đường.

- Cháu đúng là một cậu bé ngoan! - Chú cảnh sát nhẹ nhàng đặt cậu xuống. - Trông cháu thế này, chắc chắn là một cậu bé rất ham học.

Tiểu Khiêu cảm thấy rất vui, cậu tiếp tục nhảy lò cò đến trường. Chưa đi được bao xa thì một chiếc xe con màu đỏ dừng lại bên đường. Cửa xe mở ra, một phụ nữ xinh đẹp bước xuống và đi đến chỗ Tiểu Khiêu:

- Cậu bé, cháu đang đến trường phải không? Để cô đưa cháu đi.

Tiểu Khiêu do dự chưa đến ba giây. Cậu rất muốn được ngồi trên chiếc xe bởi cậu đã từng thấy nó được quảng cáo trên ti vi.

Chiếc xe chỉ có hai chỗ ngồi. Tiểu Khiêu bước lên xe mà không hề có cảm giác gì cả. Chiếc xe lăn bánh. Tiểu Khiêu nghĩ, chiếc xe này thật khác xa với những chiếc xe bốn chỗ khác.

Người phụ nữ vừa lái xe vừa nói:

- Vừa nhìn thấy cháu, cô đã biết ngay cháu là một cậu bé chăm học.

Sao cô ấy nói giống chú cảnh sát thế nhỉ?

- Con cô lớn hơn cháu một chút. Nếu chân nó mà bị đau như cháu, chắc chắn nó sẽ không chịu đi học mà sẽ nằm ở nhà chơi điện tử và xem hoạt hình…

Mã Tiểu Khiêu có cảm giác như cô ấy đang ám chỉ mình. Mặt cậu nóng bừng lên. May mà đã đến cổng trường.

Mã Tiểu Khiêu cảm ơn người phụ nữ và nhảy lò cò vào trường.

Trên sân trường có hai lớp đang học tiết thể dục. Thấy Tiểu Khiêu nhảy lò cò, các bạn chăm chú nhìn cậu như đang xem phim vậy.

Mã Tiểu Khiêu biết mọi người đang nhìn mình và biết họ đang nghĩ gì. Đã thế cậu sẽ biểu diễn tiếp cho họ xem. Cậu nhảy từng bước, từng bước một.

Trông Tiểu Khiêu thật đáng nể!

Tiểu Khiêu nhảy từng bước, từng bước đến cửa lớp, trịnh trọng nói:

- Em chào cô!

Cô chủ nhiệm đang dạy môn tập làm văn. Vừa mở cửa ra nhìn thấy Tiểu Khiêu, cô giật mình:

- Mã Tiểu Khiêu, sao em lại đi học?

Cô chủ nhiệm rất ngạc nhiên bởi vì bố Tiểu Khiêu đã gọi điện xin phép cho cậu nghỉ học. Ông nói chân Tiểu Khiêu bị đau không thể đi học được, sao cậu bé lại mò đến đây chứ?

Cả lớp đổ dồn ánh mắt về phía Mã Tiểu Khiêu. Cậu biết các bạn đang nhìn mình và trông cậu thật đáng nể!

Mã Tiểu Khiêu nghe thấy Đường Phi đang thì thầm với Mao Siêu. Cậu ấy nói cậu giống như chú gà một chân xúi quẩy.

Cô Tần nghiêm khắc phê bình Đường Phi và khen ngợi Mã Tiểu Khiêu. Cô cảm thấy làm như vậy vẫn chưa đủ nên đã kể chuyện của Mã Tiểu Khiêu cho thầy hiệu trưởng nghe, đồng thời đề nghị thầy biểu dương Mã Tiểu Khiêu trước toàn trường.

Nghe cô chủ nhiệm nói xong, thầy hiệu trưởng liền khen ngợi cô chủ nhiệm trước. Ông cho rằng, Mã Tiểu Khiêu là một học sinh vô cùng nghịch ngợm, thế mà khi bị đau chân vẫn cố gắng đi học. Điều đó chứng tỏ cô chủ nhiệm giáo dục học sinh rất giỏi.

- Cô đã dạy bảo Mã Tiểu Khiêu đến nơi đến chốn đấy! - Thầy hiệu trưởng nói với cô chủ nhiệm. - Chúng ta cần phải nêu gương Mã Tiểu Khiêu để học sinh toàn trường noi theo.

Cô chủ nhiệm nhắn Mã Tiểu Khiêu sau khi tan học thì ở lại một lát. Mã Tiểu Khiêu chẳng hiểu gì cả. Khi thầy cô phê bình bị giữ lại đã đành, giờ cậu được khen ngợi cũng vẫn bị giữ lại ư?

Sau khi tan học, Lộ Mạn Mạn dìu cậu lên văn phòng. Thường ngày Lộ Mạn Mạn rất khó tính nhưng hôm nay cậu ấy bỗng dưng dịu dàng hẳn. Giá mà Lộ Mạn Mạn luôn dịu dàng với cậu như vậy thì cậu sẽ sẵn sàng làm con gà một chân suốt đời.

Cô chủ nhiệm kéo một chiếc ghế cho Mã Tiểu Khiêu ngồi. Cô xoa đầu Mã Tiểu Khiêu rồi lại xoa chiếc chân đau của cậu. Tiểu Khiêu thấy nổi cả da gà. Thường ngày cậu đã quen với việc cô chủ nhiệm mắng mỏ cậu. Sự dịu dàng của cô lúc này khiến cậu cảm thấy không tự tin.

Theo lời dặn của thầy hiệu trưởng, cô chủ nhiệm bắt đầu nói chuyện với Tiểu Khiêu:

- Mã Tiểu Khiêu! Chân của em bị đau, sao em vẫn cố gắng đến trường thế?

Tiểu Khiêu không nói gì.

Cô chủ nhiệm bước lại gần:

- Mã Tiểu Khiêu! Chẳng phải em rất thích chơi điện tử và xem phim hoạt hình mà? Cô đã cho phép em nghỉ ở nhà, sao em vẫn...

- Lúc đầu em cũng không muốn đi học, em muốn ở nhà chơi điện tử và xem phim hoạt hình...

- Nhưng tại sao em vẫn tới trường?

- Vì hôm nay có giờ học vẽ ạ.

Tiểu Khiêu không nói vì hôm nay có giờ tập làm văn hay giờ toán mà lại nói vì hôm nay có giờ học vẽ, điều này làm cô chủ nhiệm thất vọng.

Thái độ của cô chủ nhiệm đối với Tiểu Khiêu lại y như trước kia.

- Mã Tiểu Khiêu! Cô không biết là em lại thích học vẽ như vậy. Cô cũng không thấy em có năng khiếu gì ở môn vẽ cả.

Tiểu Khiêu cũng thừa nhận điều đó. Cậu bèn thật thà nói:

- Bởi vì quý mến cô Lâm nên em mới thích học môn vẽ ạ!

- Nói như vậy có nghĩa là... - Cô Tần hỏi: - Nếu hôm nay không có giờ học vẽ thì em sẽ không đến trường chứ gì? Em sẽ ở nhà chơi điện tử và xem phim hoạt hình phải không?

Tiểu Khiêu thật thà nói:

- Vâng ạ!

Cuối cùng, Mã Tiểu Khiêu không được biểu dương trước toàn trường nữa. Tiểu Khiêu thật sự không hiểu tại sao một việc đơn giản mà các thầy cô lại làm cho nó trở nên phức tạp như vậy. Mã Tiểu Khiêu chỉ lờ mờ hiểu rằng người lớn rất thích làm cho những chuyện đơn giản trở nên phức tạp, còn trẻ con thì lại thích làm cho những chuyện phức tạp trở nên đơn giản.

Cuộc sống là như vậy đó!

Còn tiếp...

Dương Hồng Anh

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật