Hôm nay là một ngày trọng đại đối với cuộc đời tôi - tôi được lên chức bà ngoại. Ẵm đứa cháu xinh xắn trên tay, tôi vừa mừng vừa tủi. Vậy là đã 10 năm kể từ ngày tôi chia tay chồng, một mình nuôi con. Trải qua bao năm tháng buồn vui, day dứt và cả mãn nguyện, nghĩ lại, tôi vẫn tự tin về quyết định của mình. Ngày đó, nếu tôi không vượt qua được nỗi thất vọng, ê chề vì bị chồng phản bội, liệu con gái tôi có được hạnh phúc làm mẹ như ngày hôm nay?
Tôi nhớ như in cái cảm giác bàng hoàng khi phát hiện ra chồng có con riêng. Nó có thể “vô tình” mà có, nhưng được cả bố và mẹ nó thừa nhận. Nó không bị bỏ rơi nên tôi gọi nó là con riêng của chồng, chứ không phải con rơi. Chồng tôi là người đàn ông được coi là chỉn chu. Ai cũng nghĩ vợ chồng tôi thật hạnh phúc và không còn cần gì hơn nữa: một gia đình yên ấm với hai đứa con xinh xắn, thông minh. Vậy mà, mọi thứ bị đảo lộn khi tôi tìm thấy hóa đơn mua chiếc nôi trẻ em trong túi áo chồng mình. Tên người mua là chồng tôi, nhưng địa chỉ giao hàng lại không phải nhà tôi. Tôi sững sờ với những câu hỏi đẫm nước mắt. Tìm đến địa chỉ đó, tôi gặp một người phụ nữ trẻ và một đứa bé. Tôi suy sụp, tuyệt vọng.
Đứa trẻ là một minh chứng sống cho sự giả dối và phản bội của chồng tôi. Đứa trẻ vô tội nhưng là con của hai người có tội. Họ có tội với tôi, với gia đình tôi, với hai con của tôi. Tôi không thể hình dung trong cuộc đời mình lại có thêm một đứa trẻ, và đứa trẻ đó đang cứa nát trái tim tôi. Tôi biết nói sao với con gái tôi nếu tôi tha thứ cho chồng? Với cái tuổi 14, chắc chắn nó sẽ điên lên và nghĩ tôi là một người phụ nữ nhu nhược. Rồi liệu tôi có đủ tự tin để dạy con, khi muốn con mình trở thành người phụ nữ hạnh phúc. Còn cậu con trai lên chín của tôi, khi biết bố phản bội mẹ và có con với người khác, liệu nó có còn kính trọng bố? Tôi sợ sự tha thứ và chấp nhận của tôi sẽ làm cho con trai tôi trở thành người đàn ông vô trách nhiệm trong hôn nhân của nó sau này.
Tôi quyết định ly hôn. Tôi giải thích với hai đứa con là bố mẹ không còn yêu nhau nữa. Các con tôi ngơ ngác nhưng rồi cũng chấp nhận quyết định của tôi. Chúng còn quá nhỏ để hiểu những gì tôi phải chịu đựng. Tôi sợ khi biết tôi bị phản bội, chúng sẽ căm thù người gây ra mọi chuyện. Tôi không chấp nhận chồng, nhưng tôi vẫn muốn con tôi có bố.
Chồng tôi có hạnh phúc với gia đình mới hay không, tôi không quan tâm lắm. Tôi chỉ biết, hai đứa con tôi có bố, có mẹ và một đứa em cùng cha khác mẹ, dù bố mẹ không ở cùng nhau.
Tôi đã có những phút giây đau đớn vì mất chồng, nhưng tôi nghĩ thà một lần đau còn hơn suốt cuộc đời phải sống chung với nỗi ám ảnh của sự phản bội. Nhiều lúc tôi khóc vì cô đơn, nhưng còn hơn suốt đời phải nơm nớp, hình dung chồng mình đang làm gì với người phụ nữ và đứa trẻ kia. Tôi thà sống độc thân vất vả còn hơn suốt đời phải cảnh giác, phải đối phó và ghen tuông. Tôi không giữ chồng cho mình, nhưng tôi đã giữ được bố cho những đứa con tôi.