Hồi tôi gặp ông viện, bố Hồng Nhung, ông ấy là học sinh trung học của ba tôi (nhà ngôn ngữ học Đới Xuân Ninh). Có lần đến nhà với một người bạn, nhìn thấy tôi là ông ấy bám luôn, bám chắc lắm! Không cho ai lạ vào (cười). Yêu nhau 2 năm, ông ấy đòi cưới. Ông ấy cứ bảo là con một nên phải cưới. Khi ấy ông viện hơn tôi 9 tuổi.
Khi tròn 1 tuổi, Nhung lẫm chẫm đi và hát được bài Chị ong nâu nâu. Nhung hát rất đúng nhạc mà cái gì cũng biết, cái gì cũng học, khôn lắm và ngoan cực kỳ. Tôi chưa thấy có đứa trẻ nào ngoan như thế.
Ông nội Nhung bảo: “Bố sợ lắm!”. Tôi hỏi: “Sao bố sợ?” thì ông bảo: “Con này nó khôn quá, bố sợ các ngài bắt về mất”. Bố Nhung có đi xem tử vi cho con gái: “Con bé này tài lắm, nhưng nó sẽ là một đứa chia đôi bố mẹ. Còn nếu bố mẹ hạnh phúc thì chồng phải đi trước vợ”.
Tôi đồng ý cho Nhung ở với bố vì bên nội chỉ có Nhung là cháu, còn nhà tôi đông anh em. Với lại, tôi cũng còn trẻ. Tôi chạy qua chạy lại thăm con vì nhà ở gần đấy. Khi ông bà nội mất, Nhung về ở với tôi đến năm 17, 18 tuổi. Cho đến khi bố vào Sài Gòn, Nhung đi theo.
Có điều tôi phải công nhận là ông viện rất yêu Nhung và sống mẫu mực. Ông ấy không bao giờ để Nhung khổ.. Nhớ lại những năm 80, ông ấy vào Nam công tác, lúc về đem theo cái bao, mọi người không biết đó là cái gì. Đến khi mở ra, trong đó toàn bông bạch tuyết, ông ấy mua về để con gái dùng những ngày ấy.
chia tay ông viện, tôi hay mặc cảm là người bỏ chồng, mà thời đó nặng nề lắm. Tôi đi làm khổ vì chuyện đó, rồi đàn ông theo nhiều quá cũng khổ, cứ phải sống khép mình. Cuộc sống sau hôn nhân tan vỡ khá phức tạp. Tôi có nhiều người để ý, tôi cũng thích người ta. Nhưng khi gia đình họ hỏi về quấ khứ của tôi đã có con và ly hôn, họ lại không thích. Ai đến với tôi cũng đều là người chưa từng lập gia đình, nên tôi thường chủ động tránh hoặc chia tay.
Đến hơn 40 tuổi mới gặp được ông nhà tôi bây giờ, hoàn cảnh cũng giống tôi, được cái hiền lành, ông nhà tôi cũng có con riêng nhưng đã lập gia đình hết. Tôi cũng không quan tâm đến kinh tế của ông ấy. Ông ấy cứ về ở với tôi cho vui là được, tuổi già cần có người bầu bạn. Con ông ấy cũng hay đến chơi với chúng tôi.
Nhung giống tôi ở chỗ rất độc lập, tự chủ, không bị phụ thuộc. Có thể nói nếu Nhung cứ níu giữ người cũ, chưa chắc đã thành đạt như bây giờ. Tôi tôn trọng cuộc sống riêng tư của con, tôi chỉ nói những điều cần thiết rồi để con tự lựa chọn. Nhung vững lắm, đã quyết định cái gì là phải đúng chứ không phải là đứa bạ đâu làm đấy hoặc theo cảm tính. Nhung lý trí lắm, tôi rất tin tưởng con. Ngày nó ly dị tôi cũng chẳng biết làm thế nào, nói chung là trong cái buồn cũng có thể bắt nguồn cái vui, tôi chỉ biết an ủi con cứ vui lên.