Giá như em có thể nói em nhớ anh nhường nào, giá như anh có thể biết em đang đau nhường nào. Anh có đang vui không? Cô gái đó chắc tốt hơn em anh nhỉ? Ít ra thì cô ấy được anh thương nhiều hơn em. Em chẳng dám nói ra từ “yêu” vì yêu hay không yêu thì anh cũng đã rời bỏ em rồi. Anh hứa nhiều lắm, anh nói nhiều lắm. Em vẫn tin và giờ vẫn vậy. Tin rằng một ngày nào đó sẽ có một người nào đó tốt hơn anh đến bên em. Nhưng lâu quá anh à, em sắp chịu không nổi rồi. Em chịu không nổi cái cảm giác cô đơn không có ai bên cạnh. Em chịu không nổi cái cảm giác nhìn người ta tay nắm tay để rồi lại nhớ tới anh.
Người thương em thì em không cần, người em cần thì lại bỏ em đi không một lần níu giữ. Giờ em đã hiểu cảm giác của một người thất tình là như thế nào rồi đó anh. Khó chịu hơn em tưởng. Em đã từng nghĩ ” Ừ thì không có người này cũng có người khác, lo gì không ai cần”. Ừ thì sẽ có, nhưng rồi sẽ ra sao? Em sẽ được hạnh phúc hay người đó lại như anh, bỏ rơi em lần nữa?
Em sợ lắm anh à…Em sợ làm người đến sau lần nữa. Em sợ phải chia sẻ người mình yêu cho người khác. Em sợ mất người em yêu. Phải làm sao để em tin vào tình yêu lần nữa khi tổn thương đã quá nhiều. Giá như em có thể khóc để mọi khúc mắc trong lòng được giải tỏa. Nhưng sao có thể khi nó đã khô cằn như tim em rồi. Tất cả những điều anh nói, tất cả những chuyện anh làm đều vì không muốn em buồn. Nhưng anh đâu biết chính vì những điều đó càng làm em tổn thương nhiều hơn nữa.
Có trách anh thì cũng đã quá trễ, mà trách thì anh cũng chẳng quay về. Vậy nên em phải quên thôi anh à. Quên anh em mới có thể mở rộng trái tim một lần nữa. Và em vẫn sẽ tin, rằng đâu đó trên thế giới này vẫn luôn có một người dành cho em.