Lấp lánh yêu thương

Sky Nguyen nguồn bình luận 999
A- A A+
Thành phố vào những ngày Hè nắng nóng như thiêu đốt, làm bầu không khí lúc nào cũng ngột ngạt, khó chịu .Tôi trở về từ chuyến đi dài ngày ở Tây Nguyên
Lấp lánh yêu thương
Ảnh minh họa.

Thành phố vào những ngày Hè nắng nóng như thiêu đốt, làm bầu không khí lúc nào cũng ngột ngạt, khó chịu .Tôi trở về từ chuyến đi dài ngày ở Tây Nguyên, một mình, trong những mớ cảm xúc vui buồn lẫn lộn cũng như tiết trời mùa này vậy.

Bao lâu rồi tôi đã không về nhà, mà thực ra tôi có đi ngang qua căn nhà mình từng sống, giờ chỉ là một nơi bỏ không, trống toát. Hơn 10 năm .Trái tim cô độc đến đáng thương, nhưng nước mắt đã không còn để khóc được nữa, nó chỉ ướt khóe mi rồi thôi. Liệu người ta có thể chết khi đi đến tận cùng của nỗi đau không. Và lúc ấy tôi nhận ra rõ ràng nhất hình ảnh người tôi thương yêu, là Nam. Anh thường đi xuyên qua những giấc mơ của tôi, cũ kỹ, mà có sức ảnh hưởng to lớn .Tôi đã thử dùng nhiều cách để giấc mơ không lặp lại, để mình ngủ không phải mơ nhưng càng làm vậy tôi càng thấy sợ hãi. Kể cả khi đi đến tận cùng của nỗi đau tôi vẫn chỉ cảm thấy nhớ Nam .Tôi muốn quay về, muốn tìm lại ký ức ngày xưa đã từng rất an yên.

Ngày đó tôi sống với bố và anh trai, Nam là người bạn thân thiết nhất của anh tôi. Nhà Nam ở đầu ngõ, nhà tôi trong ngõ giữa một thành phố xa hoa cao rộng .Tôi và Nam cùng lớn lên .Tuổi thơ đơn giản và con phố nghèo nàn làm nên những kỷ niệm khó quên giữa chúng tôi. Mỗi chiều tôi thường hay đứng chỗ cây mận trước nhà để chờ anh trai và Nam về cùng chơi thả diều. Biết tôi thích trò này nên Nam đã làm hẳn một con diều, rất kỳ công, to lớn, tặng tôi. Cho đến hôm nay tôi vẫn còn giữ nó, dù bạc màu nhưng nó luôn làm mắt tôi ướt cay mỗi khi nhớ Nam, nhớ quãng thời gian đẹp đẽ với anh. Một lần, tôi và anh trai nô đùa ngoài sân, con diều bất ngờ dính lên cây mận .Tôi bảo anh lấy xuống nhưng anh vờ giận dỗi . “Tại em nên nó mới bị mắc kẹt trên đó, em tự nghĩ cách đi”. Cây mận hồi đó cũng chỉ cao có 1m rưỡi nhưng so với tôi là cả một khoảng cách dài, làm tôi cứ nhảy lên kéo xuống, mãi vẫn không tới được. Còn anh tôi ngồi một cục trên bậc thềm chun mũi cười. Đến khi tôi sắp khóc thì Nam ở đâu xuất hiện, anh nhẹ nhàng gỡ con diều ra khỏi nhánh cây, bước đến chỗ tôi . “Thôi nào, khóc nhè xấu lắm. Ngoan đi rồi chiều anh dẫn em đi ăn kem, ha”. Chiếc que kem rẻ tiền hồi đó vẫn có sức hấp dẫn lạ thường với một bé con mười tuổi.
Mười tuổi, vẫn còn con nít lắm nhưng tôi biết mình có một tình cảm đặc biệt dành cho Nam.

Những ngày tháng sau này, Nam cũng hay qua nhà chơi với tôi, dạy tôi học nhưng chỉ thỉnh thoảng. Vì anh và anh trai tôi thường có những chuyến đi xa, khi thì một tuần, khi thì nửa tháng .Tôi chỉ biết ngồi dưới gốc mận đợi anh về. Mỗi lần về anh lại trèo lên cây mận hái cho tôi những trái ngọt lịm nhất. Bông mận trắng muốt và nụ cười của anh thoảng trong gió, giòn tan, thấy lòng ấm lạ kỳ. Cuộc sống đơn giản vẫn sẽ trôi đi nếu không có một ngày, định mệnh. Bố cùng anh trai tôi gặp tai nạn .Tôi bỗng chốc hóa thành mồ côi. Căn nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười giờ chỉ còn mình tôi cô độc. Nước mắt như muối biển mặn chát cọ vào tim thấy rõ một vết thương sâu thẳm. Hình như trên đời này chẳng còn chốn nào để tôi tìm về, để tôi gọi tên những người thương yêu. Ai đó nói, gia đình luôn là nơi cuối cùng ta quay về khi mọi thứ đều viên mãn hay vỡ tan tành, chỉ có gia đình mới thật sự thương yêu ta vô điều kiện như thế. Nhưng lần đầu tiên tôi thấy mình bất lực trước cuộc sống. Hằng đêm tôi lang thang qua khắp những con phố dài lấp lánh ánh đèn, nhìn thế giới đẹp đẽ ngoài kia mà nghĩ về cái ngõ nghèo nàn của mình, nước mắt ở đâu chảy ra thấm đẫm vai áo .

Tôi cứ ngồi mãi, ở góc đường cạnh một gian hàng sáng trưng lúc nào cũng tấp nập người ra người vào cho đến khi Nam xuất hiện ôm tôi từ phía sau và thì thầm .”Mình về thôi em”.

Chỉ có vậy nỗi đau như tan ra hòa cùng giọng nói của anh, vẫn là anh ngày xưa, vẫn bên cạnh tôi dù tôi có lạc vào hoàn cảnh nào. Nhưng tôi lúc đó chỉ thấy bóng anh trai mình trong đôi mắt buồn thăm thẳm của Nam, gần gũi và thân quen kỳ lạ, hơn bất ai tôi đã gặp trong tiềm thức. Nam nắm tay tôi, bước đi lạo xạo trên vỉa hè, bỏ lại sau lưng những con đường rực rỡ đèn màu ngoài kia mà tôi biết đó là thế giới không thực. Giờ tôi chỉ cần có Nam, bên cạnh Nam như lúc này, hai bàn tay siết chặt vào nhau là mọi thứ trở nên lấp lánh thương yêu. Bất giác tôi nhận ra bên ngực phải mình có một trái tim nữa, là trái tim của anh. Nhỏ bé nhưng rõ ràng và chân thật lắm.

Buổi chiều thành phố, nắng hắt từng mảng màu vàng vọt lên đám lá cây trước hiên nhà .Tôi nhìn Nấm ngồi nghịch mấy cái chong chóng vừa mua khi nãy ở cổng trường tiểu học, Nấm cười hồn nhiên làm tôi nhớ quãng thời thơ ấu của mình. Bao lâu rồi tôi đã không biết đến sự tồn tại của nụ cười, kiểu như sống mà cũng không biết mình là ai .Tôi cứ nghĩ trên đời này chẳng còn điều gì để lưu luyến, để mơ về một tình yêu nào nữa. Nhưng khi thấy Nấm cầm ba cái chong chóng đặt trước mặt tôi, ngây ngô nói.

“Cái này là của anh Hai, cái này là của chị An. Còn cái này là của Nấm. Chúng ta là một gia đình”.

Khi đó tôi mới thật sự hiểu là mình vẫn còn có Nấm, vẫn còn có một gia đình như Nấm thường gọi tôi là “Chị Hai” .Tôi thấy nụ cười hạnh phúc của Nam khi nghe Nấm gọi như vậy. Vài lần ngồi trước hiên nhà, thỉnh thoảng anh nhìn vào mắt tôi, nói những lời tận sâu trong đáy lòng làm tôi nhớ mãi khuôn mặt anh lúc đó.

  “Yêu thương nằm ở trái tim, em à. Chỉ cần em lắng nghe và cảm nhận nó, em sẽ thấy mình vẫn còn được yêu thương. Anh sẽ thay bố và anh trai em lo cho em, hứa với anh đừng nhớ về quá khứ nữa, vì anh chỉ muốn em sống tốt và an vui ngày qua ngày”.

Tôi vẽ nguệch ngoạc lên tay anh .”Có anh bên cạnh, em nhất định sẽ sống tốt”. Tôi hứa với anh. Không đơn giản vì niềm vui trở lại mà hơn bao giờ hết anh là thương yêu duy nhất trong tôi, nhiều đến thế, vững chắc đến thế. Yêu một người thật kỳ lạ, lại không thể nào lý giải được, giống như tôi đã từng gặp anh từ một nơi rất quen thuộc trong tiềm thức, chất đầy kho cảm xúc. Và sau đó là nhớ suốt cả những quãng ngày dài.

Yêu anh, tôi càng thương Nấm nhiều hơn .Tôi dành thời gian mỗi chiều đón Nấm ở trường tiểu học về, rồi chuẩn bị bữa cơm tối với Nam. Anh đặc biệt khéo tay, biết cả tôi thích ăn món gì, hợp khẩu vị nào. Nhìn anh đứng trong một góc chật hẹp của gian bếp, đeo tạp dề và lúi cúi chiên xào, cảm giác này đã lâu lắm rồi tôi mới gặp lại. Như ngày xưa tôi đã từng làm việc ấy mỗi chiều với bố và anh trai, tiếng rau củ xèo xèo trên bếp hiện rõ hình ảnh của bố và nụ cười của anh. Chỉ thoáng qua rồi biến mất sau bờ vai rắn rỏi Nam đang đứng cạnh tôi. Anh quay sang lau nhẹ những giọt mồ hôi ướt lấm tấm trên trán tôi . “Em mệt thì nghỉ đi, chỗ này để anh làm”. Ở chiếc ghế mây cũ kỹ gần gian bếp, Nấm háo hức . “Anh Hai, chị An, em đói bụng quá !”.Tôi nhìn Nam, mỉm cười, quên cả mệt nhọc.

Những ngày tháng có Nấm giống như niềm vui mang đến cho tôi cái không khí một gia đình. Nấm hồn nhiên, đơn giản và vô cùng đáng yêu. Dường như tuổi của Nấm chưa đủ lớn để hiểu hết nỗi đau mất mẹ. Cũng như tôi, cả anh và Nấm đều đã trải qua một giai đoạn mất mác tình thân nhưng sau đó lại là sợi dây kết nối vững chắc cho những mảnh ghép không còn nguyên vẹn. Có lần tôi đón Nấm ở trường về .Trên đường đi, em cứ ngân nga bài hát cô giáo vừa mới dạy. “Ba là cây nến vàng. Mẹ là cây nến xanh. Con là cây nến hồng. Ba ngọn nến lung linh .Thắp sáng một gia đình”. Làm tôi suy nghĩ mãi. Giá như Nấm còn có mẹ…

Ngày…tháng…năm…

Thời gian là thứ không thể quay lại, không thể níu kéo. Những tưởng câu chuyện của tôi và Nam sẽ trôi qua một cách bình lặng, nhưng tình yêu nào mà không có sóng gió, nứt gãy. Mấy ngày gần đây Nam rất kỳ lạ, anh lạnh lùng xa cách, đã không còn trìu mến như tôi thường thấy. Mỗi tối, tôi vẫn giữ thói quen ngồi dưới gốc mận chờ anh về rồi mới đi ngủ, anh thường về muộn, đến cái nhìn còn khó khăn nữa là bảo anh đối mặt với tôi. Lúc đó tôi đọc được trong đáy mắt anh gần như là nỗi u uất, xa xôi mà buồn lắm .Tôi không hỏi, chỉ không muốn lại làm anh phát khùng lên. Một buổi tối, khi thấy tôi ngồi trước hiên nhà hai tay ôm vai, Nam đã tức giận. Đó là lần đầu tiên chúng tôi to tiếng với nhau.

 “Sao em lại thế. Đến bao giờ mới làm người khác thôi lo lắng hả ? Có biết ngoài kia trời lạnh lắm không ?”

“Em chờ anh về.”

“Chờ anh làm gì. Lỡ một ngày anh biến mất, anh rời xa em mãi mãi thì sao.”

Tôi biết không dưng mà anh nói ra câu này. Vì tôi đã từng tin vào tình yêu của anh như tin vào một điều gì đó đẹp đẽ, thiêng liêng, vì mọi thứ là có thật.

“Anh gặp chuyện gì rồi đúng không. Nói em nghe đi.”

“Anh không sao, đừng bận tâm vì anh. Em hãy sống tốt và hạnh phúc, bây giờ, cả thời gian sau này nữa. Anh chỉ mong như vậỵ”
Nam lặng lẽ bước vào nhà .Từ đằng sau tôi mới thấy bóng anh thật cô độc, là anh hay chính tôi nhận ra sự thay đổi kỳ quặc này .Tôi luôn muốn nói với Nam rằng tôi không thể sống mà thiếu anh, cũng chẳng đủ can đảm để vượt qua ranh giới trước mặt anh mà nói lời tạm biệt. Như bố và anh trai, hai người đàn ông quan trọng nhất cuộc đời tôi đã từng làm .Tình yêu vào một khoảnh khắc nào đó đều khiến con người ta có cảm giác sợ hãi, đớn đau. Nhưng tôi mặc định, khi cho đi thì cần chi nhận lại. Miễn là Nam thấy vui và hạnh phúc mỗi ngày, với tôi như thế là đủ.

Tháng 4, thành phố luôn ở trạng thái ngột ngạt, nóng bức. Gió thổi khô rát .Từ ngày Nam lang thang trong mớ cảm xúc dài loằn ngoằn của anh, tôi cũng không biết mình đang trôi về đâu. Nam bảo tôi hãy quên anh đi .”Tình yêu đơn giản vậy sao anh, nói quên là quên được. Còn bao yêu thương của em và anh trước giờ, em biết cất vào đâu đây.” Điều gì làm anh thay đổi. Nhắm mắt đã qua một mùa, tôi nhận ra vào một buổi sáng lá mận trước hiên nhà đang từ từ chuyển sang vàng, mùa Thu sắp về rồi.

Ngày…tháng…năm…

Nam không phản ứng khi tôi nói với anh chuyến đi phượt dài ngày tận Tây Nguyên, chỉ có nụ cười nhìn tôi buồn thảm mà xót xa .

“Hãy để anh lại được nắm tay em, một ngày nào đó. Anh không hứa sẽ đi cùng em hết cuộc đời nhưng anh hứa sẽ yêu em bằng tất cả giọt mưa trong đời cộng lại. Đừng buồn, nỗi đau nào rồi cũng qua thôi, em à.”
Cái ôm của Nam rớt trên bờ vai tôi chật cứng .Tôi và Nam đúng là một nhân duyên kỳ lạ. Có lần, ngồi một mình trong gian bếp nhà anh, lòng tự hỏi, nếu không gặp anh cuộc đời tôi sẽ thế nào. Nhưng mãi vẫn chưa tìm được câu trả lời. Cho đến hôm nay, khoảnh khắc an lành có Nam ở bên, tôi đã mong nó đừng trôi qua, vì thật lòng chưa có giây phút nào bên anh mà tôi mong nó trôi qua.

Bầu trời giữa mùa, nắng không quá gay gắt chỉ oi nồng một chút vào ban trưa về chiều đã dịu mát lại .Tôi xốc ba lô lên và đi.

Chuyến đi dài hơn 300km đường bộ, không đếm nổi số km đường nhớ. Có lẽ đây là khoảng thời gian để tôi tìm ra câu trả lời chính xác tuyệt đối cho mình. Krong Ana, buôn làng thuộc miền rừng núi Cao Nguyên cũng là quê ngoại tôi .Trong cái nắng chiều bước khấp khởi trên con đường đất đỏ, thật kỳ lạ, người đầu tiên tôi nghĩ đến là Nam, tôi nhớ Nam khủng khiếp, về những năm tháng ở bên anh và trái tim ngốc nghếch vẫn cứ tin vào tình yêu của anh. Dù không biết anh có cùng cảm giác này với tôi không ?

  Ngày…tháng…năm…

Tôi bước dọc bờ biển. Một mình. Hai ngày trước điện thoại Nam gọi đến .Thỉnh thoảng Nam hay gọi để hỏi xem ngày hôm nay của tôi thế nào, có gì vui không và cuối cùng luôn kết thúc bằng một câu nói.”Em giữ sức khoẻ. Nấm nhớ em nhiều lắm đấy”. Tôi thấy lòng đủ đầy khi hình dung khuôn mặt Nấm cười trong veo. “Là Nấm nhớ em. Còn anh, anh có nhớ em không”. Tôi định hỏi Nam vậy, nhưng nghĩ lại rồi thôi.

Tiếng sóng biển ầm ầm, ù ù. Cát trải dài dưới chân tôi ấm nóng.

Đi. Về. Gặp gỡ. Chia xa. Rốt cuộc cũng dừng lại trong cuộc hành trình của tuổi trẻ, của sự tự do .Tôi đã đi mải miết những ngày dài qua từng con đường đất đỏ Tây Nguyên, đã chìm sâu vào những cơn sóng biển, nghe muối mằn mặn nằm yên trên bờ cát nhưng không biết mình đã đặt chân đến mảnh đất tình yêu chưa. Đôi khi muốn tìm một dáng hình thân quen mà chỉ thấy lạc lõng, vô định.

…Tôi ngồi bên khung cửa sổ, nhìn bầu trời đang dần về đêm. Nam ôm tôi nồng ấm, từ phía sau. Lâu lắm rồi tay tôi lại chạm tay anh, từ khi căn bệnh nan y khiến anh cô độc trong cuộc sống này.

“Anh xin lỗi, những ngày qua làm tổn thương em nhiều .Thật sự anh không biết mình đúng hay sai nữa. Nhiều đêm Nấm gọi tên em trong giấc mơ, rồi tưởng là mẹ anh, đó là lần đầu tiên anh lại được nghe một điều đẹp đẽ đến vậy. Hứa với anh một chuyện, được không em ? “

“Là vì Nấm… “

“Nếu một ngày nào đó anh không còn bên cạnh em và Nấm nữa, em đừng bỏ rơi Nấm. Anh tin em sẽ mang lại hạnh phúc cho Nấm, điều mà anh không làm được.”
“Em yêu Nấm, anh à. Em sẽ sống tốt vì Nấm.”

Nam nhìn tôi cười an yên, như thể nói ra điều này đã giúp anh thoát khỏi cái hố sâu thăm thẳm, nỗi cô đơn giày vò hằng đêm.
Lần đầu tiên sau rất nhiều năm tháng, tôi nhận ra gian bếp nhà anh vẫn ấm áp và sáng đèn, như đang chờ một nụ cười trở lại. Nấm chạy đến ùa vào lòng tôi.

Hạnh phúc dường như không còn xa.
Hạnh phúc ở đâu đó trước mắt tôi, về một gia đình nhỏ, thương yêu.

Nguồn Tin:
Video và Bài nổi bật